Quý Lăng Hiên nghe
thế, dùng đôi mắt đen thăm thẳm mà nhìn Độc Cô Lưu Vân, trong mắt chứa
đầy vẻ phức tạp, giống như rốt cuộc đã được giải thoát, lại giống như ẩn chứa một cỗ ưu thương hối hận không nói nên lời.
Sau đó, ông im
lặng thở dài rồi nói: “Nếu con đã biết, vi sư cũng không cần phải giấu
con nữa. Lưu Vân, ta chờ ngày này, đã mười bảy năm rồi.”
Độc Cô Lưu Vân khẩn trương, nhìn Quý Lăng Hiên chằm chằm, ngưng thở, chờ đợi ông nói tiếp.
Một lát sau, Quý Lăng Hiên nói: “Long Thiên Uy nói không sai. Thảm án diệt
môn Độc Cô gia năm đó đúng là do một tay ta tự lên kế hoạch, phụ thân
của con cũng là chết dưới kiếm của ta. Mà hắn ta, chỉ là đồng lõa. Đương nhiên, hắn đúng là chết cũng chưa hết tội, bởi vì hắn giết mẫu thân
con.”
Độc Cô Lưu Vân nhất thời như bị sét đánh trúng, đầu óc xoát cái trống rỗng.
Hắn đã từng thử suy đoán chuyện này có ẩn tình khác vô số lần, luôn hy vọng sư phụ là người vô tội, bị người khác hãm hại, nhưng bây giờ, niềm hy
vọng rốt cuộc đã hoàn toàn tan biến.
Qua một lúc lâu sau, Độc Cô
Lưu Vân mới nghe thấy giọng nói khô khan như sáp của mình vang lên: “Tại sao? Sư phụ, sao người phải làm vậy, chẳng lẽ chỉ vì một quyển Độc Cô
kiếm phổ sao?”
Quý Lăng Hiên nghe thế liền trầm mặc rất lâu, xem ra là muốn cam chịu.
Độc Cô Lưu Vân thấy ông một chút cũng không có ý muốn biện bạch cho mình,
trong lòng càng khó chịu hơn, nhịn không được phải khàn giọng rống lên
với Quý Lăng Hiên: “Sư phụ, người không phải luôn bảo con phải luôn mang lòng hiệp nghĩa, không được thương tổn người vô tội sao? Tại sao người
lại vì một quyển kiếm phổ mà ra tay sát hại tính mạng của cả nhà hảo hữu chí giao của người chứ?! Nếu người đã làm ra loại chuyện cực kỳ tàn ác
như thế, tại sao lại cố tình lưu lại mạng cho con, còn tự tay nuôi dưỡng con thành người? Người có phải đã nghĩ, chỉ cần nuôi lớn con, dạy cho
con võ công thì có thể xóa bỏ hết tội nghiệt khi xưa sao?!” Hắn càng nói lòng càng đau, nói đến khúc cuối thì mắt cũng đã đỏ hết cả lên, không
thể chịu đựng được mà căm hận nói: “Người nghĩ bởi vì người có ân dưỡng
dục con, thì con sẽ không thể kiên quyết giết người báo thù cho cha mẹ
con sao?”
Quý Lăng Hiên lẳng lặng nhìn Độc Cô Lưu Vân thống khổ,
mặt tái nhợt, cánh tay che dấu dưới lớp áo cũng bắt đầu run rẩy theo,
nhưng ngay cả như vậy, biểu tình trên mặt ông vẫn không chút dao động,
giọng nói vẫn bình tĩnh vô ba như thường ngày: “Lưu Vân, con sai rồi, ta chưa từng nghĩ như thế. Từ sau khi tự tay giết chết phụ thân con, ta
không có lúc nào là không chìm đắm vào nỗi hối hận tột cùng. Ta chưa
từng nghĩ tới việc sẽ dùng ân tình mà kìm kẹp con, khiến con mất đi ý
niệm báo thù, bởi vì muốn rửa sạch máu tươi dính trên tay, thì phải dùng chính máu tươi mà rửa.”
Độc Cô Lưu Vân khiếp sợ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Quý Lăng Hiên, qua một lát mới run giọng mà nói: “Người cho
rằng người nói như vậy thì có thể khiến con thôi hận người sao? Chẳng lẽ hơn mười mạng người của Độc Cô gia chúng con, chỉ cần một cái rất hối
hận của người thì liền xóa bỏ như vậy sao?”
Quý Lăng Hiên lắc
đầu, lặng lẽ nói: “Lưu Vân, từ lúc ta mang con về thì đã biết, ngày này
sớm muộn gì cũng sẽ đến. Ân oán của mười bảy năm trước, cũng nên chấm
dứt rồi. Nhưng ta sẽ không khoanh tay chịu chết. Lưu Vân, nếu là nam
nhân, thì con mau xuất kiếm đi, dựa vào bản lĩnh thật sự của con mà đòi
lại nợ máu năm đó. Hy vọng con sẽ toàn lực ứng phó, đừng cố kỵ tình sư
đồ của chúng ta. Bởi vì, ta sẽ không thủ hạ lưu tình.”
Nói xong, ông chậm rãi rút trường kiếm sau lưng ra, mặt mày ngưng trọng, bày ra thức mở đầu.
Độc Cô Lưu Vân theo bản năng lắc đầu, vừa lắc đầu vừa lui ra sau hai bước.
Không, hắn không thể ra tay với Quý Lăng Hiên, người kia dù sao cũng là ân sư nuôi nấng hắn suốt mười mấy năm.
Mặc dù Quý Lăng Hiên thiếu Độc Cô gia hơn mười mạng người, nhưng ông không hề có lỗi với mình.
Thấy hắn lắc đầu rồi lui về phía sau, khuôn mặt tuấn tú của Quý Lăng Hiên
trầm xuống, nói: “Độc Cô Lưu Vân, con khiến ta quá thất vọng. Con sao
lại yếu đuối do dự như vậy, sao có thể xứng đáng làm con cháu của Độc Cô gia, xưng đáng làm con của Độc Cô Minh Hạo?! Tuy ta là ân sư dạy dỗ
con, nhưng càng là hung thủ sát hại hơn mười mạng người của Độc Cô gia.
Con thân là con cháu của Độc Cô gia, con không thể trốn tránh trách
nhiệm báo thù cho người thân cho cha mẹ con! Rút kiếm đi! Ân oán giữa ta và Độc Cô gia, hãy thanh toán triệt để trong hôm nay đi!”
Độc Cô Lưu Vân nhìn lưỡi kiếm sắc bén Uyên Đình Nhạc Trì mà ân sư đang cầm
trong tay, trong lòng đau nhói, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác
hoang đường không chân thật.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ có
một ngày như vậy, hắn và ân sư – người mà bản thân tôn trọng kính yêu
nhất lại chĩa kiếm vào nhau.
Cho dù hắn trăm ngàn lần không muốn
chĩa kiếm vào người sư phụ, nhưng hắn là con cháu của Độc Cô gia, hơn
mười oan hồn chết thảm của Độc Cô gia đang chờ hắn cho một cái công đạo
kìa.
Có lẽ sư phụ rất muốn hoàn toàn chấm dứt ân oán đã dây dưa
mười mấy năm trong lòng ông, nếu không ông sẽ không bức bách hắn xuất
kiếm ra nhiều lần như vậy.
Một khi đã như vậy, vậy thì cứ để mọi chuyện ngày hôm nay triệt để kết thúc trong tay sư đồ hai người đi.
Độc Cô Lưu Vân suy nghĩ xong, hít một hơi thật sâu, chậm rãi rút trường
kiếm trong tay ra, chỉ vào Quý Lăng Hiên đứng ở phía xa, trầm giọng nói: “Sư phụ, thứ cho đệ tử đã đắc tội!”
Nói xong, trường kiếm trong
tay liền kéo thành một kiếm hoa, dùng Độc Cô kiếm pháp do chính tay Quý
Lăng Hiên truyền thụ đánh thẳng tới chỗ hiểm của Quý Lăng Hiên.
Quý Lăng Hiên thấy hắn dùng Độc Cô kiếm pháp, gương mặt lạnh nhạt không
chút tình cảm chợt lóe lên một tia cảm xúc cực kỳ phức tạp, trường kiếm
trong tay vẽ thành một đường cong hoàn hảo, dùng góc độ xảo diệu mà đâm
vào sơ hở duy nhất hầu như không thể nhận ra trong kiếm chiêu của Độc Cô Lưu Vân, hậu phát tiên chí, nháy mắt đã chiếm trước tiên cơ.
Sắc mặt Độc Cô Lưu Vân khẽ biến, tuy kinh nhưng không loạn, hắn không thu
kiếm phòng thủ, chỉ dịch người né tránh kiếm chiêu, đồng thời trường
kiếm trong tay chuyển một vòng, đâm sát đến trường kiếm của Quý Lăng
Hiên.
Chiêu lấy công làm thủ này của hắn không thể nói là không
ổn, đáng tiếc kiếm pháp của hắn đều là do Quý Lăng Hiên truyền thụ, Quý
Lăng Hiên cũng nhìn hắn lớn lên, vì thế Quý Lăng Hiên đã sớm đoán được
hắn sẽ ra chiêu như thế, trường kiếm trong tay vẽ ra một đạo ngân mang
lạnh lẽo, xảo diệu mà phong kín thế công của Độc Cô Lưu Vân, sau đó
trường kiếm chuyển một cái, đưa toàn bộ ngực cùng bụng của Độc Cô Lưu
Vân vào trong phạm vi công kích.
Độc Cô Lưu Vân thấy kiếm phong
của trường kiếm không ngừng rung động, nhưng lại không nhìn ra được
phương vị ông muốn công kích, lưng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Nguy hiểm hết sức, hắn căn bản không kịp biến chiêu, cũng không biết ngăn
cản như thế nào, chỉ đành phải hít một hơi rồi nhảy lùi ra sau, miễn
cưỡng tránh thoát được một chiêu hung hiểm đến cực điểm.
Nhưng
mà, vì cái lui này mà hắn đã hoàn toàn đánh mất tiên cơ, bởi vì Quý Lăng Hiên đã lập tức đuổi theo, trường kiếm trong tay múa ra một mảnh ngân
quang, đủ loại diệu thức kỳ chiêu như nước sông cuồn cuộn đổ ra không
ngừng, nhất thời kiến Độc Cô Lưu Vân luống cuống tay chân, vừa mới không chú ý một chút cánh tay đã bị mũi kiếm quẹt qua một đường dài chừng nửa thước, máu tươi chảy ra.
Lông mày thanh tú của Độc Cô Lưu Vân
khẽ nhíu lại, nỗ lực huy kiếm ngăn cản sự tiến công của Quý Lăng Hiên,
nhưng cánh tay phải lại bị thương, sơ hở của kiếm pháp lại càng lớn hơn.
Chu Mộ Phỉ ở bên cạnh nhìn trận quyết đấu, ngay từ đầu đã biết kết quả
thắng bại, vì thế trái tim luôn mắc nghẹn ngay trong cổ họng.
Y căng thẳng chú ý cuộc chiến, chuẩn bị vừa nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân gặp nạn liền bay ra cứu người.
Giờ nhìn thấy cánh tay phải của Độc Cô Lưu Vân bị thương, rõ ràng đã mất đi chiến lực, Quý Lăng Hiên chỉ cần dùng thêm hai ba chiêu nữa thì đã có
thể chém chết hắn rồi, làm sao còn dám trì hoãn nữa, vội vàng ngẩng đầu
phát ra một tiếng thét dài, đồng thời giương cánh xông vào cuộc chiến,
không chút lưu tình mổ xuống cổ họng của Quý Lăng Hiên.
Một chiêu này chính là tấn công địch sở tất cứu, cho dù là tuyệt thế kiếm khách
như Quý Lăng Hiên cũng không dám khinh thị công kích hung hãn của ác
điểu, vội vàng thu kiếm phòng thủ.
Trong phút chốc đó, Chu Mộ Phỉ đã đằng không bay lên, đồng thời duỗi móng gắp lấy áo Độc Cô Lưu Vân
rồi bay thẳng lên trời, nháy mắt đã cắp hắn ra khỏi phạm vi công kích
của Quý Lăng Hiên.
Chu Mộ Phỉ biết rõ Quý Lăng Hiên không phải là hạng người dễ chọc, vì thế không dám ngừng, dùng hết sức lực từ lúc bú
sữa mẹ ra để liều mạng bay càng cao càng xa, phòng ngừa trường kiếm của
Quý Lăng Hiên đột nhiên rời tay mà bay ra đả thương người.
Nhưng
Quý Lăng Hiên lại không thừa thắng xông lên, chỉ ngẩng đầu nhìn đại điêu và Độc Cô Lưu Vân đang bị đại điêu quắp đi dần dần bay xa, dùng thuật
truyền âm ngàn dặm mà nói: “Lưu Vân, kiếm pháp của con kém vi sư quá xa, trong khoảng thời gian ngắn đừng đến đây. Ta chờ con năm năm, ngày này
năm năm sau, con lại đến Phong Kiếm sơn trang cùng ta quyết một cuộc
sinh tử, hy vọng đến lúc đó con sẽ không làm ta thất vọng như ngày hôm
nay!”
Chu Mộ Phỉ căn bản không còn lòng dạ nào mà nghe ông ta
nói, chỉ lo liều mạng vẫy cánh bay, rất nhanh đã bay ra khỏi Phong Kiếm
sơn trang.
Chu Mộ Phỉ cố gắng chống đỡ mà bay xa hơn mười trượng, mệt đến muốn tắt thở, lúc này mới tìm một chỗ bằng phẳng mà đáp xuống.
Y nhìn quanh bốn phía, xác định chung quanh ngoại trừ mình và Độc Cô Lưu
Vân ra thì không còn ai khác, lúc này mới chạy ra đằng sau một gốc cây
đại thụ mà biến thân.
Chu Mộ Phỉ biến thành người, toàn thân trần trụi đi đến trước mặt Độc Cô Lưu Vân, nói: “Độc Cô, cho ta mượn một cái áo đi.” Độc Cô Lưu Vân dường như không nghe thấy, chỉ kinh ngạc mà nhìn về hướng Phong Kiếm sơn trang.
Chu Mộ Phỉ thấy sắc mặt của hắn có chút không ổn, vội vàng lắc lắc tay trước mặt hắn, nói: “Độc Cô, ngươi sao vậy?”
Độc Cô Lưu Vân lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Chu Mộ Phỉ chỉ chỉ thân thể không có một mảnh vải che thân của mình, Độc Cô Lưu Vân lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cởi trường sam trên người
mình cho y mặc vào.
Chu Mộ Phỉ thấy cánh tay phải của hắn vẫn cứ
đổ máu không ngừng, vội vàng lấy một bình thuốc trị thương nhỏ trong
lòng, mở nút rồi đổ thuốc ra vẽ loạn lên miệng vết thương, sau đó lại xé nửa tay áo băng bó cho hắn.
Trong lúc đó, Độc Cô Lưu Vân không nói lời nào, đôi mắt đen thường lóe ra ánh sáng suy nghĩ sâu xa.
Chu Mộ Phỉ nhịn không được mà hỏi: “Độc Cô, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Độc Cô Lưu Vân thật lâu sau cũng không đáp lại.
Đến khi Chu Mộ Phỉ tưởng hắn sẽ không trả lời mình, thì Độc Cô Lưu Vân bỗng nhiên lên tiếng: “Vừa rồi sư phụ đã thủ hạ lưu tình với ta, người có cơ hội giết ta, nhưng sư phụ lại không ra tay. Ta không hiểu, rốt cuộc là
tại sao.” Hai người rõ ràng đã hoàn toàn đứng ở hai mặt đối lập người
chết ta sống, vì sao Quý Lăng Hiên lại thủ hạ lưu tình với hắn?
Chu Mộ Phỉ nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Nếu vừa rồi người chiếm thượng phong là ngươi, ngươi có giết ông ta hay không?”
Độc Cô Lưu Vân trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Tuy lý trí nói cho hắn biết mình phải báo thù, nhưng hắn biết, bản thân mình không hạ thủ được.
Chu Mộ Phỉ ngồi xuống đất, thở hổn hển mà nói: “Vậy thì đúng rồi, ngươi sẽ
không giết ông ta, bởi vì các ngươi có tình cảm sư đồ mười mấy năm. Ông
ta không hạ sát thủ với ngươi, rất có thể là vì nguyên nhân này. Nhưng
ta không hiểu, nếu sư phụ ngươi là chủ mưu sau màn tạo nên thảm án diệt
môn Độc Cô gia năm đó, vì sao ông tay lại không giết chết ngươi từ khi
ngươi vẫn còn đang nằm trong tã lót, ngược lại còn muốn nuôi nấng ngươi? Chẳng lẽ ông ta không sợ dưỡng hổ vi loạn* sao?”
*gần như câu nuôi ong tay áo.
Độc Cô Lưu Vân ngồi xuống cạnh y, chậm rãi nói: “Đây cũng là điều khiến ta
khó hiểu. Cho dù ta có thể hiểu, nhưng sư phụ cũng không có nói dối,
người xác thực đã làm ra loại chuyện này. Nhưng mà, ta cảm thấy, người
hình như vẫn còn che giấu ta một chuyện.”