Độc Cô Lưu Vân tiễn chân Hồng Thất, rồi lại trở về giường chăm sóc cho Chu Mộ Phỉ.
Đại khái là bởi vì đã uống thuốc của Phạm trưởng lão cho nên hiện giờ khí
sắc của Chu Mộ Phỉ tốt hơn lúc trước rất nhiều, chỉ là tinh thần vẫn có
chút không tốt, trông có vẻ tiều tụy.
Độc Cô Lưu Vân nhìn mà đau
lòng cực độ, dịch lại góc chăn cho y rồi dịu dàng nói: “Mộ Phỉ, nếu mệt
thì nghỉ ngơi một lát đi. Ta ở đây canh ngươi.”
Chu Mộ Phỉ nhìn
biểu tình ôn nhu của hắn, trong lòng ngọt ngào nói không nên lời, an tâm mà nhắm mắt lại, một lát sau đã ngủ ngon lành.
Độc Cô Lưu Vân
ngồi ở bên giường, cứ ngây ngốc mà nhìn gương mặt lúc ngủ say của y,
trong lòng nổi lên cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.
Loại cảm giác này hắn chưa bao giờ được cảm nhận qua.
Không biết vì sao, hắn phát hiện, từ lúc Điêu Nhi có thể biến thành người thì chỉ cần Chu Mộ Phỉ yên lặng ở bên cạnh mình thôi, đáy lòng hắn liền
sinh ra một loại cảm giác vừa ấm áp lại vừa yên bình. Phảng phất như chỉ cần hắn và Điêu Nhi ở cùng nhau,cho dù chỉ là yên lặng ngồi nhìn y, hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn vô cùng, giống như trên thế gian này không có ai
hoặc bất cứ việc gì quan trọng hơn cả.
Thứ cảm giác xa lạ này, chẳng lẽ là tình yêu trong miệng người đời đó sao?
–Như vậy, mình yêu Điêu Nhi sao?
Độc Cô Lưu Vân rất nhanh đã xác định được đồng thời cũng tiếp nhận luôn sự
thật này, hoàn toàn không có chút lo lắng hoặc cảm thấy không ổn nào bởi vì bản thân yêu một nam nhân, hơn nữa lại còn là nam nhân bất cứ lúc
nào cũng có thể biến thành chim điêu.
Làm gì có ai quy định nam nhân buộc phải yêu nữ nhân?
Trước kia, Độc Cô Lưu Vân không hiểu vì sao trên đời này lại có đoạn tụ,
nhưng mà nay, khi nhìn Chu Mộ Phỉ, hắn bỗng cảm thấy làm đoạn tụ cũng
rất tốt a.
Độc Cô Lưu Vân lẳng lặng nhìn Chu Mộ Phỉ đang ngủ say ở trên giường. Qua một lát sau, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi y.
Môi của Chu Mộ Phỉ vừa ấm áp lại mềm mại, xúc cảm tốt đến không thể tốt
hơn, Độc Cô Lưu Vân rất nhanh đã bị thất thủ trong xúc cảm tốt đẹp kia,
kìm lòng không đậu mà vươn đầu lưỡi ra, tinh tế nhấm nháp cánh môi của
Chu Mộ Phỉ.
Rất nhanh sau đó, Độc Cô Lưu Vân cảm thấy chỉ như vậy thôi thì không đủ, vừa định cạy mở cánh môi mà xâm nhập vào bên trong
khoang miệng của Chu Mộ Phỉ nhấm nháp, đầu lưỡi chợt đụng phải cái gì đó cứng cứng, bị chọt tới phát đau.
Độc Cô Lưu Vân nghi hoặc mở mắt ra, sau đó liền lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
Điêu Nhi a Điêu Nhi, ngươi biến thân lần này chọn không đúng thời cơ rồi!
Độc Cô Lưu Vân vươn tay vuốt lông vũ bóng loáng trên người Chu Mộ Phỉ,
trong lòng âm thầm phun máng: Ngươi không thể chờ ta hôn xong rồi mới
biến thân sao?
Thôi thì, muốn biến thì cứ biến đi.
Nếu hắn đã thích Chu Mộ Phỉ rồi, thì sẽ bất chấp tất cả.
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu của đại điêu, thành kính
mà khẽ nói: “Mộ Phỉ, ta yêu ngươi. Cho dù ngươi là người hay chỉ là một
con điêu.”
Hai ngày sau, Phạm trưởng lão rốt cuộc cũng đã chế ra được thuốc giải độc Ngũ Bộ Xà, tự mình đưa tới cửa.
Tinh thần của Chu Mộ Phỉ hiện giờ cũng khá tốt cho nên đã khôi phục lại hình người, Độc Cô Lưu Vân thì mở cửa mời Phạm trưởng lão vào trong.
Chu Mộ Phỉ uống thuốc giải của Phạm trưởng lão đưa tới xong, cảm giác khó
chịu vẫn cứ nấn ná ở trong người dần dần biến mất, thân thể vốn bủn rủn
vô lực cũng bắt đầu dần khôi phục lại sức lực, dùng mắt thường cũng có
thể thấy được tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
Độc Cô Lưu Vân và
Phạm trưởng lão thấy thế rất là vui mừng. Phạm trưởng lão lại bắt mạch
cho y, xác định độc tố trong cơ thể y đã hoàn toàn được giải trừ, nhưng
bởi vì đã trúng độc mấy ngày, nên thân thể vẫn còn suy yếu, phải tĩnh
dưỡng thêm.
Vì thế, mấy ngày kế tiếp, Độc Cô Lưu Vân không đi đâu hết, cả ngày chỉ ở trong phòng với Chu Mộ Phỉ, y buồn thì dẫn y ra
ngoài tản bộ, mệt rồi thì dìu y về phòng nghỉ ngơi. Ăn, mặc, ở, đi lại,
chăm sóc đều rất cẩn thận.
Bởi vì được hắn săn sóc tỉ mỉ cẩn
thận, thân thể của Chu Mộ Phỉ rất nhanh đã khôi phục lại như bình
thường, có thể duy trì hình người suốt cả ngày, chỉ có lúc buổi tối ngủ
say mới hiện ra nguyên hình. May mà Độc Cô Lưu Vân đã quen cảnh vừa mới
ngủ được nửa chừng thì y lại biến thành đại điêu, ngoại trừ lần đầu tiên bị giật mình tỉnh giấc ra, thì sau này lúc y biến thân, Độc Cô Lưu Vân
đã có biểu tình gặp biến không sợ hãi rồi. Lúc y bắt đầu biến thân thì
buông lỏng hai tay đang ôm eo của y ra, đợi y biến thân xong thì lại
tiếp tục ôm cái gối lông chim thiên nhiên này ngủ tiếp.
Trong lúc chăm sóc cho Chu Mộ Phỉ, Độc Cô Lưu Vân cũng có rút bớt thời gian tìm
Hồng Thất hỏi về chuyện rải tin tức, Hồng Thất nói cho hắn biết, đệ tử
Cái Bang đã thông qua đủ mọi cách rải tin tức nói hậu nhân của Độc Cô
gia gia nhập võ lâm để tìm cừu nhân diệt tộc rồi, còn chuyện Độc Cô Lưu
Vân ủy thác hắn tìm người thì vẫn chưa có manh mối.
Độc Cô Lưu
Vân cũng biết, muốn tìm một người như vậy phải mất một khoảng thời gian, vì thế không thúc giục Hồng Thất, chỉ dặn khi nào có tin tức thì lập
tức nói cho hắn biết.
Mà bản thân hắn cũng có nhàn rỗi đâu, sau
khi Chu Mộ Phỉ khỏe lại, Độc Cô Lưu Vân lại dắt y đi dạo khắp phố lớn
ngõ nhỏ suốt cả ngày, thỉnh thoảng còn có vài nghĩa cử gặp chuyện bất
bình liền rút đao tương trợ; rồi lại ngồi hết nửa ngày ở mấy trà lâu tửu quán nơi các nhân sĩ võ lâm thích tụ hội, nghe mấy người giang hồ nói
chuyện võ lâm bát quái, hy vọng có thể tìm ra được chút manh mối về
chuyện Độc Cô gia bị diệt.
Hắn biết tìm như vậy cũng giống như là mò kim dưới đáy bể, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có kết quả gì, nhưng đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra, manh mối sư phụ cung cấp cho hắn thật sự quá ít.
Đáng tiếc, đã hơn nửa tháng qua, hắn và
Chu Mộ Phỉ cả ngày đều ngâm trong quán trà, nhưng chỉ nghe được một đống chuyện giang hồ râu ria cũ rich. Tỷ như, chưởng môn phái Hành Sơn sợ vợ như cọp, tối nào cũng phải đổ nước rửa chân cho lão bà. Chưởng môn phái Thái Sơn thì cực kỳ háo sắc, lén lút đi kỹ viện lại bị người ta phát
hiện. Thậm chí một tháng trước còn có chuyện thiếu niên kỳ quái dẫn theo một con đại điêu kỳ quái hành tẩu giang hồ. Mấy tin tức hữu dụng thì
lại không nghe được nửa chữ.
Hôm nay, Độc Cô Lưu Vân đang định
dẫn Chu Mộ Phỉ ra ngồi quán trà tiếp tục nghe tám nhảm, bỗng có đệ tử
Cái Bang truyền lời, nói bang chủ cho mời bọn họ qua bên kia có chuyện
quan trọng cần báo.
Độc Cô Lưu Vân lập tức dẫn Chu Mộ Phỉ ra đại sảnh, thấy Hồng Thất đã ngồi ở trong phòng chờ bọn họ.
Độc Cô Lưu Vân vừa thấy Hồng Thất, liền hỏi: “Có tin tức ta nhờ Hồng bang chủ điều tra sao?”
Hồng Thất gật đầu, bảo đệ tử trong phòng lui ra ngoài hết, rồi mới nói: “Ta
vừa nhận được bồ câu đưa thư. Có đệ tử tra ra được trên cánh tay phải
của chưởng môn phái Hoa Sơn – Long Thiên Uy có một vết sẹo cho bị cào
trúng để lại, hơn nữa thân phận và tuổi tác của ông ta cũng cao giống
như lời của Độc Cô Lưu Vân nói.”
Nói xong liền đưa mảnh giấy trên bàn cho Độc Cô Lưu Vân.
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu nhìn, là tư liệu về Long Thiên Uy.
Trên tư liệu có ghi Long Thiên Uy hiện 52 tuổi, cao bảy xích ba tấc, năm 25
tuổi tiếp nhận chức vụ chưởng môn phái Hoa Sơn, cho tới nay đã hơn 27
năm, kiếm thuật xuất thần nhập hóa, đủ để gia nhập vào hàng ngũ mười
người cao thủ có kiếm thuật cao nhất trong giang hồ.
*xích = 1/3 mét
Ngoài ra còn có thông tin, từ mười năm trước, Long Thiên Uy đã bắt đầu sửa
lại kiếm pháp của phái Hoa Sơn, thêm vào rất nhiều kì chiêu dị thức mà
mọi người đều chưa từng nghĩ tới, khiến kiếm pháp của phái Hoa Sơn được
hoàn thiện và bổ khuyết rất lớn, được các sư huynh đệ cùng thế hệ xưng
là kỳ tài đương thời.
Sự việc này khiến Độc Cô Lưu Vân phải chú ý ngay lập tức: Nếu kiếm chiêu mà Long Thiên Uy thêm vào không phải là do ông ta tự nghĩ ra, mà lấy từ trong tập kiếm phổ, sau đó lại thay hình
đổi dạng thì sao?
Đương nhiên, không chỉ có mình hắn, Chu Mộ Phỉ cũng biết Long Thiên Uy này có hiềm nghi rất lớn.
Hai người thương lượng một phen, sau đó Độc Cô Lưu Vân cáo từ Hồng Thất, đến Hoa Sơn điều tra việc này.
Hồng Thất muốn đi cùng bọn họ, nhưng gần đây Cái Bang thường xảy ra đủ
chuyện, bang chủ như hắn thật sự không thể thoát thân nổi, đành phải lưu luyến không rời tiễn yêu quái mỹ nhân và Độc Cô Lưu Vân.
Sau đó, Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ cùng cưỡi con ngựa đỏ thẫm mua tại tiểu
trấn lần trước, mang theo các loại lễ vật mà Hồng Thất tặng (đa phần là
đồ ăn ngon) rời khỏi thành Lạc Dương, tiến đến Hoa Sơn.
Hai người chạy hết vài ngày đường, rốt cục cũng đến chân núi Hoa Sơn.
Độc Cô Lưu Vân thấy sắc trời đã muộn, liền tìm nhà dân xin ở nhờ.
Đêm đó, Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đang nằm ngủ say ở trên giường, bỗng
nghe thấy có tiếng cửa sổ bị đẩy ra, hắn liền cảnh giác mà mở mắt, nhìn
thấy ngoài cửa chợt có bóng đen lóe qua.
Độc Cô Lưu Vân định đứng dậy, lại thấy ngân quang chợt lóe trước mắt, một cái ám khí mang theo tiếng xé gió bắn tới trước mặt.
Độc Cô Lưu Vân sợ tổn thương đến Chu Mộ Phỉ đã hiện nguyên hình đang ngủ
say sưa ở phía sau, vội vàng nâng tay chụp lấy ám khí, thì thấy ám khí
kia là một cây phi đao, trên đó có ghim một mảnh giấy viết thư được gấp
chỉnh tề ngay ngắn.
Độc Cô Lưu Vân biết đây là phi đao truyền
thư, liền mở thư ra đọc, chỉ thấy trên giấy viết: Muốn biết người nào đã gây ra thảm án diệt môn Độc Cô gia thì mau theo ta!
Độc Cô Lưu
Vân nhất thời chấn động, lập tức xoay người đứng lên, đồng thời còn lay
Chu Mộ Phỉ đang ngủ say ở bên cạnh, nhìn thấy đại điêu chậm rãi mở đôi
mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra, mới nói khẽ với Chu Mộ Phỉ: “Mộ Phỉ, ta đi điều tra sự thật về thảm án diệt môn năm đó. Ngươi cảnh giác một chút,
coi chừng bị người ám toán.” Nói xong liền mang giày, xuống giường, cầm
bảo kiếm treo trên tường xuống rồi phi thân ra ngoài cửa sổ.
Một
lát sau, Chu Mộ Phỉ đang ngủ đến đầu óc mơ hồ rốt cục cũng thanh tỉnh,
bắt đầu nhớ lại lời Độc Cô Lưu Vân vừa mới nói, liền nhảy dựng lên: “Úc
úc ~~~” Gì? Có tin tức ? !……Go! (Đi thôi)
Chu Mộ Phỉ liền như đánh máu gà mà phấn chấn lên, vẫy cánh đuổi theo.
Độc Cô Lưu Vân đuổi theo ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một bóng đen đang đứng cách đó không xa.
Thấy Độc Cô Lưu Vân đuổi theo, bóng đen lập tức dựa theo con đường nhỏ đi lên Hoa Sơn mà bay vút đi.
Độc Cô Lưu Vân vội vàng thi triển khinh công đuổi theo.
Khinh công của bóng đen kia rất cao, lại chạy trước, hơn nữa còn rất quen
thuộc con đường lên núi Hoa Sơn, vì thế dù Độc Cô Lưu Vân có tăng tốc
đuổi theo, cũng vẫn cách hắn một đoạn không xa không gần.
Hai
người rất nhanh đã đến giữa sườn núi, Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy ở đằng xa xa có một tòa kiến trúc đen đen, liền biết trước mặt chính là phái Hoa
Sơn.
Độc Cô Lưu Vân đang nghĩ người này dẫn mình đến phải Hoa Sơn rốt cuộc là có mục đích gì, thì thấy người nọ đã dừng lại, giương giọng mà nói: “Hung phạm sát hại cả nhà ngươi năm đó đang ở trong phái Hoa
Sơn, nếu có gan thì theo ta vào trong!”
Nói xong liền phi thân lên tường cao phía trước, nhảy vào bên trong.
Độc Cô Lưu Vân lập tức đuổi theo, cũng trèo vào trong.