Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Mộ Phỉ không khỏi dấy lên một trận lo lắng.
Chu Mộ Phỉ vốn không muốn biến thành điêu trước mặt Âu Dương Phong, không
muốn để y biết bản thân mình chính là cái con điêu kia. Nhưng hiện giờ
tình thế cấp bách, không thể nghĩ nhiều như vậy.
Mắt thấy phạm vi kiếm khí của Độc Cô Lưu Vân bao phủ có dấu hiệu thu nhỏ lại, Chu Mộ Phỉ biết không thể cứ kéo dài mãi, liền hạ khẽ nói: “Ngươi ráng chống đỡ
thêm một chút, đợi ta biến thành điêu sẽ cùng chiến đấu với ngươi.”
Nói xong, không đợi Độc Cô Lưu Vân đáp lại, liền nhắm mắt tập trung tinh
thần, trong lòng yên lặng ghi nhớ: Mau mau mau, mau biến thành điêu….
Độc Cô Lưu Vân vẫn ngưng tụ chân khí, huy động trường kiếm trong tay, chém
hết tất cả rắn độc có ý đồ tấn công mình và Chu Mộ Phỉ, trong lòng cũng
lo lắng mà thầm nghĩ: Cho dù Điêu Nhi có biến thân cũng không thể ứng
phó nổi công kích của mấy vạn con rắn độc, không bằng để y bay đi trước, bản thân thì nghĩ cách thoát thân sau.
Nghĩ đến đây, hắn vừa huy kiếm chém giết rắn độc đang ùn ùn vọt tới, vừa vội nói: “Mộ Phỉ, ngươi
biến thân rồi thì không cần lo cho ta, tự mình bay đến chỗ an toàn
trước. Ta sẽ tự mình nghĩ cách thoát thân sau.” Lúc này, thân thể của
Chu Mộ Phỉ đã bắt đầu thay đổi, dáng người mảnh khảnh cứ như bị thổi
phồng lên, quần áo trên người bị xé rách, hai tay biến thành cánh, cả
thân người mọc ra lông vũ màu nâu đậm…
Âu Dương Phong đang thổi
sáo chỉ huy cách đó không xa nhìn thấy một màn kinh người này liền hoảng sợ tới độ muốn lọt tròng mắt ra ngoài, trong lúc nhất thời quên luôn cả việc thổi sáo khiến Độc Cô Lưu Vân có cơ hội thở dốc.
“Trời ạ,
ta đã nhìn thấy cái gì? Sao tên tiểu tiện nhân kia tự dưng biến thành…
biến thành một con đại điêu?! Rốt cuộc là do ta hoa mắt hay là hoa mắt
hay là hoa mắt a!!!” Âu Dương Phong đáng thương không thể tin nổi điều
này, phải lấy hai tay dụi mắt, nhưng y có dụi mắt như thế nào đi nữa thì vẫn nhìn thấy kẻ đứng phía sau không phải cái tên ‘tiểu tiện nhân’ kia, mà là một con đại điêu cao to uy vũ hùng tráng uy phong lẫm lẫm.
Hơn nữa, rõ ràng lại là con đại điêu thường ngay hay đi cùng với Độc Cô Lưu Vân.
Vì thế Âu Dương Phong càng lắc lư trong gió tợn, run rẩy giơ cây sáo trúc
trong tay mà chỉ Chu Mộ Phỉ ở phía sau Độc Cô Lưu Vân: “Ngươi… ngươi
ngươi chính là con biển mao súc sinh đáng ghét kia sao?! Ngươi rốt cuộc
là người hay là yêu?”
Lúc này, Chu Mộ Phỉ đã biến thân hoàn tất,
nghe thấy Âu Dương Phong mắng mình là biển mao súc sinh liền nổi trận
lôi đình, đáng tiếc, y không thể nói tiếng người, đành phải trút căm
phẫn bằng cách vung móng vuốt sắc bén ra bấu chết hai con rắn độc không
biết sống chết vẫn cứ tiến lên trước, đồng thời còn nhanh như chớp mà
dùng cái mỏ nhọn mổ chết vài con rắn độc ở trước người.
Chim điêu đại bàng vốn là thiên địch của rắn độc. Bọn chúng cực kỳ kiêng kỵ loại
chim hung ác này. Giờ đột nhiên xuất hiện con đại điêu hung mãnh như
thế, vừa xuất hiện thì đã giết bảy tám đồng loại của tụi nó, tiếng sáo
của Âu Dương Phong lại bị cắt quãng bởi vì chấn kinh quá độ, vì thế đám
rắn liền trở nên biếng nhác, tinh thần sa sút mà co vòi lại, nhưng lại
bị thuốc dẫn rắn ảnh hưởng, cho nên vẫn cứ vây xung quanh bọn họ tạo
thành một bức tường rắn.
Chu Mộ Phỉ phát hiện đám rắn độc đang
nao núng, liền nắm chặt lấy thời cơ phóng đến trước người Độc Cô Lưu Vân rồi ngồi xổm xuống, sau đó dùng mỏ chỉ vào lưng của mình, ý bảo Độc Cô
Lưu Vân leo lên, để bản thân thồ hắn đi.
Bởi vì đã có độ ăn ý
tích lũy nhiều năm, Độc Cô Lưu Vân lập tức hiểu được ý tứ của Điêu Nhi,
nhưng hắn lại quyết đoán mà lắc đầu từ chối, vừa tàn nhẫn giết chết rắn
độc vừa nói: “Đừng để ý tới ta, ngươi rời đi trước đi!”
Hắn biết
Điêu Nhi muốn thồ hắn bay đi, nhưng hắn cũng biết thể trọng của Điêu Nhi không hề nhẹ, nếu tự mình bay thì không có chuyện gì phải lo, nhưng nếu phải chở thêm một người nam tử đã trưởng thành thì làm sao gánh nổi sức nặng như vậy?
Chu Mộ Phỉ làm sao có thể để cho một mình Độc Cô
Lưu Vân đối mặt với hiểm cảnh, trong khi bản thân thì quay lưng bỏ đi
như vậy, liền cứ cứng đầu mà đứng ở bên cạnh hắn, giúp hắn ngăn cản một
nửa lực công kích của đám rắn độc.
Lúc này, Âu Dương Phong cũng
đã từ trong trong cơn khiếp sợ mà hồi phục lại, phát hiện đám rắn độc có dấu hiệu lười biếng tấn công, liền vận chân khí thổi sáo dồn dập, đám
rắn độc nghe thấy tiếng sáo mê hoặc thúc giục kia, lại tiếp tục phun
lưỡi tiến lên trước, ngay cả đại điêu Chu Mộ Phỉ cũng không thể uy hiếp
được tụi nó nữa.
Vì thế, tình huống lại càng cấp bách hơn, chân
khí hiện giờ của Độc Cô Lưu Vân đã tiêu hao quá nửa, chỉ có thể gắng
gượng đề khí giết chết rắn độc cách mình vài thước, không thể giống như
lúc trước có thể dùng kiếm khí bảo hộ Chu Mộ Phỉ ở bên cạnh được. Sau
khi Chu Mộ Phỉ giải quyết hơn mười con rắn độc, lại nhìn thấy có hơn mấy trăm con đang tiến về phía mình, cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Chu Mộ Phỉ biết nếu còn dây dưa với tụi nó nữa thì sớm hay muộn gì cũng gặp tai ương, liền gấp gáp kêu “úc úc” thúc giục Độc Cô Lưu Vân.
Ngay cả y đã nhìn ra được kết quả, Độc Cô Lưu Vân dĩ nhiên lại càng hiểu rõ hơn y.
Thấy Điêu Nhi gấp gáp thúc giục mình như vậy, hiển nhiên là đã quyết tâm không chịu tự mình đi trước.
Độc Cô Lưu Vân bất đắc dĩ đành phải thuận tay giết chết hơn mười con rắn
đang công kích mình và Chu Mộ Phỉ, sau đó đề khí nhảy lên lưng Điêu Nhi.
Trên lưng đột nhiên tăng thêm sức nặng, Chu Mộ Phỉ chống đỡ không nổi suýt
nữa đã ngã ụp mặt, liền vội vàng dùng sức trụ lại hai chân, sau đó ngửa
đầu phát ra một tiếng thét dài.
Đám rắn độc bị tiếng thét hung ác kia làm cho khiếp sợ, nháy mắt không hẹn mà cùng lui lại không dám tấn công nữa.
Chu Mộ Phỉ liền thừa cơ phóng về phía trước, đồng thời ra sức đập cánh, ý đồ nương theo tốc độ chạy mà bay lên trời.
Âu Dương Phong thấy thế, làm sao không biết bọn họ đang muốn lao ra khỏi
vòng vây rắn độc chứ, vì thế liền dùng chín phần chân khí mà thổi sáo.
Đám rắn lập tức lên tinh thần, ngẩng đầu bổ nhào tới Chu Mộ Phỉ.
Ngay tại thời khắc nguy cấp, Độc Cô Lưu Vân bỗng nâng tay dùng sức lực nặng
tựa như ngàn quân mà ném vỏ kiếm về hướng Âu Dương Phong.
Âu
Dương Phong không ngờ hắn còn có chiêu này, mắt thấy có bóng đen đang
mạnh mẽ đánh về phía mình, liền vội phi thân tránh né, nhưng rốt cuộc
vẫn chậm nửa phần, bị vỏ kiếm đập trúng bụng, chân khí nhất thời tiêu
tán, tiếng sáo cũng bị tán loạn.
Chu Mộ Phỉ dựa vào chỗ hở này mà lao ra ngoài cả mấy trượng, đập cánh liên tục, rốt cục cũng cất cánh bay lên khỏi mặt đất.
Không biết có phải trong lúc nguy cấp mà kích phát được tiềm lực trong cơ thể hay không, Chu Mộ Phỉ vốn đang cõng theo Độc Cô Lưu Vân thân cao một
thước tám, phỏng chừng nặng hơn khoảng 70 ký mà bay lên trời, trong chốc lát đã bay lên cao tới mấy mét.
Y ngậm chặt mỏ, ánh mắt lộ ra vẻ kiên nghị, ra sức đập cánh, cõng Độc Cô Lưu Vân bay ra khỏi vòng vây
của rắn độc, nhưng bởi vì quá gắng sức, nên lông trên cổ đều dựng đứng
cả lên, Độc Cô Lưu Vân ngồi ở trên lưng y nhìn thấy liền đau lòng cực
kỳ.
Một lát sau, Chu Mộ Phỉ rốt cục cũng thoát khỏi rắn độc. Hiện giờ y đã mệt muốn chết, không còn đủ sức để bay nữa, đành phải tìm một
bãi cỏ bằng phẳng mà đáp xuống, chật vật mà thở hổn hển.
Độc Cô Lưu Vân vội vàng nhảy xuống lưng y, lộ vẻ đau lòng mà vuốt đầu y, nói: “Điêu Nhi….. Mộ Phỉ, ngươi không sao chứ?”
Chu Mộ Phỉ muốn biến lại thành người để nói chuyện với hắn, nhưng hiện giờ
ngay cả biến thân y cũng làm không nổi, chỉ có thể gian nan dùng miệng
chỉ vào phần bụng dưới.
Độc Cô Lưu Vân nhìn theo hướng y chỉ, liền phát hiện trên bụng của Điêu Nhi có một vết máu màu tím đen.
Độc Cô Lưu Vân chấn động toàn thân, vội vàng xem xét, nhìn thấy trên bụng
của Điêu Nhi có một miệng vết thương cực nhỏ, xem ra là bị rắn độc cắn.
Độc Cô Lưu Vân nháy mắt cảm thấy như bị điện giật, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Ngươi bị rắn cắn sao?”
Chu Mộ Phỉ vô lực mà gật đầu.
Trong nháy mắt lúc y sắp bay lên, bụng chợt đau nhói lên một cái, lúc đó y đã biết mình bị rắn độc cắn rồi.
Nhưng lúc đó y không thể để ý đến bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ biết phải dùng
hết toàn lực mà bay lên hòng thoát khỏi hiểm cảnh mà thôi.
Lúc y
đáp xuống đất, mới cảm thấy toàn thân vô lực, miệng vết thương ngứa ran
từng đợt, hơn nữa hình như còn có xu hướng lan ra, rõ ràng là độc tính
của con rắn này rất mạnh.
Độc Cô Lưu Vân nhìn vết thương trên
bụng Điêu Nhi, trong lòng vừa đau vừa giận, không chút nghĩ ngợi liền
đưa miệng đến gần vết thương, hút máu độc ra ngoài. Mỗi lần hút một ngụm rồi phun xuống đất, sau đó lại hút, rồi phun ra, cứ như thế mà lặp di
lặp lại, máu đen trên miệng vết thương cũng dần dần nhạt bớt, nhưng vẫn
không thể trở lại màu sắc đỏ tươi như trước.
Độc Cô Lưu Vân thấy
thế, biết nọc độc đã theo máu lưu chuyển khắp toàn thân Điêu Nhi, chỉ
dựa vào hút máu độc thì không thể giải được hoàn toàn độc tính, liền
quyết định thật nhanh mà nói: “Mộ Phỉ, ngươi cố gắng chống cự, ta tìm Âu Dương Phong lấy thuốc giải cứu ngươi!” Nói xong liền xoay người muốn
đi, nhưng lại nghe thấy tiếng chim kêu vừa dồn dập vừa réo rắt thảm
thiết, tựa hồ như muốn ngăn cản hắn.
Độc Cô Lưu Vân dừng lại,
nhưng không quay đầu, chỉ an ủi mà nói: “Ngươi yên tâm, Âu Dương Phong
đã bị ta gây thương tích, chắc sẽ không đủ sức mà xua rắn độc tấn công
nữa đâu. Ta sẽ bình an đem thuốc giải về thôi.”
Tuy hắn nói như
vậy, nhưng sao Chu Mộ Phỉ có thể yên tâm cho được, võ công của Âu Dương
Phong không kém, lại am hiểu dụng độc, dù y có thực sự không thể sai sử
rắn độc nữa, Độc Cô Lưu Vân cũng không nhất định có thể thắng được y.
Huống chi, đây chỉ là suy đoán Âu Dương Phong không còn đủ sức để sai sử rắn
độc nữa, sự thật có phải như vậy hay không thì bọn họ không biết, Chu Mộ Phỉ sao có thể yên tâm để hắn đâm đầu vào nguy hiểm?!
Vì lo lắng, y đành phải phát ra vài tiếng rên rỉ, hòng ngăn cản Độc Cô Lưu Vân đi tìm Âu Dương Phong.
Độc Cô Lưu Vân nghe thấy tiếng kêu của Điêu Nhi, lòng mềm nhũn, nhưng lại không đành lòng để Điêu Nhi một mình ở chỗ này.
Nhưng nếu hắn không đi tìm Âu Dương Phong ép hỏi thuốc giải, Điêu Nhi cũng chỉ có con đường chết.
Trong lúc Độc Cô Lưu Vân đang lâm vào cảnh khó cả đôi đường, đột nhiên Hồng
Thất cầm đả cẩu bổng vội vã chạy tới, thấy Độc Cô Lưu Vân và con đại
điêu đang mệt mỏi nằm ở đằng kia liền sửng sốt: “Sao lại thế này? Ta đi
dọc theo quan đạo nhưng lại không tìm thấy các ngươi, chỉ thấy có một
đám rắn độc đang chạy trốn tứ phía, Vốn ta còn định đi dọc theo quan
đạo, bỗng nghe thấy phía bên này có động tĩnh liền quyết định qua đây
nhìn xem. – Con điêu này là yêu quái mỹ nhân sao? Y bị sao vậy?”
Trong lòng Độc Cô Lưu Vân đang nóng như lửa đốt, không thèm sửa lại lối xưng
cho của Hồng Thất khiến hắn khó chịu, vội vàng nói với hắn: “Hồng bang
chủ, Mộ Phỉ bị rắn độc cắn, ngươi giúp ta chăm sóc cho y. Ta phải đi tìm chủ nhân của rắn độc lấy thuốc giải.”
Hồng Thất nghe thấy Chu Mộ Phỉ bị rắn độc cắn, trong lòng cũng cả kinh, nhưng vẫn rất bình tĩnh,
nói: “Chủ nhân độc xà hiện giờ đã đi rồi, ngươi chắc không tìm được y
nữa đâu. Tên ăn mày như ta bình thường cũng hay đi bắt rắn ăn, đối với
chuyện bị rắn độc cắn coi như cũng có kinh nghiệm, không bằng để ta nhìn qua trước, có lẽ ta có thể giải được độc.”
Độc Cô Lưu Vân nghe vậy lập tức tránh ra một bước: “Vậy làm phiền Hồng bang chủ.”
Hồng Thất tiến lên trước, cúi đầu xuống, cẩn thận nhìn miệng vết thương của Chu Mộ Phỉ, hàng lông mày dần dần nhíu lại.