Chu Mộ Phỉ được Hồng
Thất khen ngợi, liền đắc ý liếc nhìn Độc Cô Lưu Vân: Dĩ nhiên là ý kiến
hay rồi, sao không nhìn xem là ai ra chủ ý chứ.
Sau đó quay đầu nhìn Hồng Thất: “Làm chuyện này, mất bao nhiêu?”
Hồng Thất vỗ đầu vai Chu Mộ Phỉ, hào sảng mà nói: “Người khác ít nhất cũng
phải năm mươi hai lượng. Nhưng còn yêu quái mỹ nhân thì, lớn lên đẹp như vậy, lại còn tốt bụng mời ta ăn gà nướng, vậy cứ để ta làm miễn phí
giúp ngươi!”
Độc Cô Lưu Vân nãy giờ vẫn trầm mặc không nói lời
nào, vừa nghe đến đó liền lấy một thỏi Kim Nguyên Bảo từ trong tay nải
ra đưa cho Hồng Thất, rồi nói: “Đĩnh vàng này có thể đổi thành năm mươi
lượng bạc.”
Hồng Thất nhìn thấy vàng, hai mắt liền phát sáng, lại không đồng ý nhận lấy, nghiêm mặt mà nói: “Lúc nãy ta đã nói miễn phí
rồi, đương nhiên là không thể thu tiền của ngươi. Hồng Thất ta là người
có nguyên tắc!”
Độc Cô Lưu Vân kiên trì nói: “Không cần ngươi làm miễn phí, tiền thù lao nhất định phải trả.”
Hồng Thất vẫn cứ kiên quyết không thu, vung tay áo rồi nói: “Ta đã nói là
miễn phí rồi mà. Nếu ngươi cứ nhất quyết đòi trả thù lao, thì chính là
khinh thường tên ăn mày thối như ta. Nếu ngươi khinh thường ta như vậy,
ta sao lại muốn giúp ngươi?…. Thôi đi vậy, tự ái rồi!”
Độc Cô Lưu Vân:“……”
Chu Mộ Phỉ vội vàng đứng dậy, giữ chặt lấy tay hắn, sau đó bảo Độc Cô Lưu
Vân thu bạc lại, nói: “Nếu Hồng bang chủ đã nói miễn phí, vậy chúng ta
cung kính không bằng tuân mệnh. Kế tiếp chúng ta còn muốn nhờ Hồng bang
chủ giúp điều tra một chuyện, chúng ta sẽ trả đủ tiền cho chuyện này.”
“Này cũng được.” Hồng Thất nói: “Nghe lời yêu quái mỹ nhân. Nói đi, các
ngươi muốn ta giúp điều tra chuyện gì?” Chu Mộ Phỉ tỏ ra lúng túng mà
nói: “Hồng bang chủ, có thể đừng gọi ta là yêu quái mỹ nhân nữa được
không? Ta họ Chu, là Chu Mộ Phỉ.”
“Không thành vấn đề, nếu ngươi
không thích, ta sẽ không gọi như vậy nữa.” Hồng Thất định vươn tay chộp
lấy bả vai của Chu Mộ Phỉ, thì thấy ánh mắt lãnh lệ như băng đao của Độc Cô Lưu Vân bắn qua, không khỏi co rúm lại một cái, cái tay sắp sửa
quàng qua vai Chu Mộ Phỉ liền rụt về, nói: “Ta gọi ngươi là Tiểu Chu
nhé, ngươi cũng đừng gọi ta là Hồng bang chủ nữa. Ta thấy tuổi của ngươi hẳn là nhỏ hơn ta, vậy gọi ta là Hồng đại ca đi.”
Chu Mộ Phỉ gật gật đầu, nói: “Được, Hồng đại ca. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta tra xem,
trong giang hồ có người nào trên cánh tay phải có một vết sẹo do Ưng
Trảo công tạo ra hay không. Người này khoảng chừng đã ngoài bốn mươi
tuổi, chắc là một nhân vật có máu mặt trong giang hồ, rất có khả năng là chưởng môn của một kiếm phái nào đó, hoặc là tiền bối có thân phận
trong môn phái. Nếu tra ra được, Hồng đại ca cứ tùy tiện mà ra giá.”
Hồng Thất gật đầu, nói: “Được, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ. Tiền thù lao là một trăm lượng, giảm một nửa, còn năm mươi lượng.”
Chu Mộ Phỉ gật đầu, lấy một thỏi bạc trong tay nải của Độc Cô Lưu Vân ra, nói: “Này xem như là tiền đặt cọc đi.”
Hồng Thất không chối từ, thuận tay nhận lấy rồi nhét vào trong lòng, nói:
“Ta cần quay về bang sắp xếp một chút để giúp các ngươi rải tin. Tiểu
Chu, ngươi….. nếu các ngươi không có chuyện gì, không bằng ngày mai theo ta đến thành Lạc Dương đi? Như vậy, một khi có tin tức cũng tiện liên
lạc với nhau hơn.”
Chu Mộ Phỉ quay đầu lại, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Độc Cô Lưu Vân.
Tuy Độc Cô Lưu Vân không thích tên Hồng Thất này, nhưng vẫn còn muốn nhờ
hắn, nên đành phải gật đầu, nói: “Vậy thì cùng nhau đi.”
Vì thế ba người tự túc nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, ba người thức dậy, tùy tiện ăn chút lương khô, Độc Cô Lưu Vân
thu dọn tay nải, đứng dậy dắt ngựa cột ngay bên cạnh đại thụ qua, tự
mình leo lên ngựa, sau đó vươn tay về phía Chu Mộ Phỉ, nói: “Mộ Phỉ, lên đây, chúng ta cùng cưỡi ngựa.”
Chu Mộ Phỉ nghe vậy, quay đầu hỏi Hồng Thất: “Hồng bang chủ cưỡi ngựa hay đi bộ?”
Hồng Thất lắc đầu, tự giễu mà nói: “Ta là một tên ăn mày, làm sao có ngựa để cưỡi, dùng hai chân là được rồi. Các ngươi cứ tự nhiên, ta có thể theo
kịp.”
Chu Mộ Phỉ nghĩ một chút, nói với Độc Cô Lưu Vân: “Hay là
như vậy đi, ta biến về lại nguyên hình bay lên trời, còn hai người các
ngươi thì cưỡi ngựa, như vậy sẽ mau hơn.”
Độc Cô Lưu Vân vội lắc
đầu, kháng nghị: “Hôm qua ngươi đã bay hết nửa ngày rồi, hôm nay lại bay nữa thì sẽ mệt chết, cùng ta cưỡi ngựa thì hơn.” Lúc trước không biết
Điêu Nhi là ngươi thì thôi đi, giờ đã biết rồi, hai người lại có loại
quan hệ như vậy, hắn dĩ nhiên là không muốn để Điêu Nhi phải vất vả.
Huống chi, Độc Cô Lưu Vân một chút cũng không muốn cùng Hồng Thất cưỡi chung
con ngựa, tên ăn mày này rất đáng ghét, luôn quấn lấy Điêu Nhi của hắn,
nhưng cố tình bản thân lại đang có việc phải nhờ hắn, nếu không Độc Cô
Lưu Vân đã sớm đuổi cái tên chướng mắt này đi rồi.
Chu Mộ Phỉ
cũng biết cứ bay như vậy sẽ mệt, nghe thấy Độc Cô Lưu Vân nói vậy cũng
không muốn khăng khăng nữa, liền cầm tay hắn mà leo lên lưng ngựa, vừa
ôm lấy eo hắn vừa dặn dò: “Vậy ngươi cưỡi ngựa chậm một chút, đừng để
Hồng bang chủ phải đuổi theo vất vả quá.”
Độc Cô Lưu Vân nghe thấy, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, tiện tay quất một roi xuống mông ngựa.
Con ngựa bị ăn đau, liền sải bốn vó, chạy thục mạng.
Chu Mộ Phỉ:“……”
Hai người cưỡi ngựa dọc theo quan đạo Lạc Dương mà đi. Cơn giận của Độc Cô
Lưu Vân tới nhanh mà đi cũng nhanh, không bao lâu đã giảm lại tốc độ, để tránh cho Hồng Thất thực sự không chạy theo kịp.
Mà khinh công và sự nhẫn nại của Hồng Thất rất không tồi, vẫn còn đi theo phía sau ngựa của bọn họ, không xa không gần.
Nửa canh giờ sau.
Chu Mộ Phỉ lo lắng Hồng Thất không chịu nổi, định đề nghị Độc Cô Lưu Vân
dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đi tiếp, lại thấy cơ bắp sau lưng
Độc Cô Lưu Vân căng cứng, sau đó con ngựa đang chạy như điên bỗng thắng
lại.
Con ngựa hí lên một tiếng, đứng thẳng người dậy, Chu Mộ Phỉ
bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa đã ngã ngựa, may mà phản ứng của y
nhanh, đúng lúc ôm lấy eo của Độc Cô Lưu Vân, mới không bị té ngựa.
Vừa nhìn xuống đất, trong lòng không khỏi thất kinh một trận — dưới đất có
rất nhiều rắn đang bò từ bụi cỏ ra. Màu sắc của mấy con rắn này có xanh
có vàng cũng có đen, đủ loại màu sắc, số lượng thì nhiều đến đếm không
xuể, duy nhất có thể xác định được chính là, tụi nó toàn bộ đều là rắn
độc.
Chu Mộ Phỉ nhìn thấy một đám rắn độc vây quanh y và Độc Cô Lưu Vân, trong lòng không khỏi kêu thầm một tiếng không xong.
Đối với y mà nói, rắn độc không phải là thứ càng nhiều càng tốt, nếu chỉ có mấy chục mấy trăm con, y tin chỉ cần mình biến về nguyên hình thì có
thể dễ dàng ứng đối, nhưng hiện giờ, y đưa mắt nhìn chung quanh, bốn
phía đều là rắn độc, cứ con này ngã xuống con kia tiến lên như thế này,
cho dù bản thân có thể biến thân thoát hiểm, chỉ sợ Độc Cô Lưu Vân phải
chịu chút phiền phức.
Mắt thấy rắn độc chỉ còn cách hai người có
vài trượng, Độc Cô Lưu Vân vội vàng nhảy xuống ngựa, vung trường kiếm
bảo vệ ngựa và Chu Mộ Phỉ.
Chu Mộ Phỉ nhìn mảnh đất bị đám rắn
độc vây quanh, đang chuẩn bị biến thân, khóe mắt bỗng phát hiện ở đằng
sau cây đại thụ xa xa lộ ra một mảnh tay áo màu trắng, lập tức đoán ra
được là kẻ nào, liền quát lạnh một tiếng: “Âu Dương Phong, quả nhiên là
ngươi!”
Âu Dương Phong tự nhận bản thân trốn rất kỹ, không ngờ
lại bị ánh mắt sắc bén như chim ưng của Chu Mộ Phỉ phát hiện, liền không thèm nấp nữa, cứ thế mà thoải mái bước ra.
Khi Độc Cô Lưu Vân
vừa nhìn thấy đám rắn độc, cũng đã nghi ngờ tụi nó là do Âu Dương Phong
sai xử, giờ nhìn thấy Âu Dương Phong như âm hồn không tan xuất hiện,
trong lòng không khỏi bốc lên một cỗ lửa giận, mày kiếm nhướn lên, nói:
“Âu Dương Phong, hôm qua ta đã thả cho ngươi một ngựa, hôm nay ngươi lại trở về tìm đường chết sao?”
Sau khi Âu Dương Phong rời khỏi
khách điếm liền chạy đến vùng hoang vu dã ngoại, dùng thuốc dẫn rắn độc
môn tụ tập rắn độc xong, liền xua tụi nó đi mai phục Độc Cô Lưu Vân và
Chu Mộ Phỉ, mục đích chính là báo thù mối hận ngày hôm qua.
Nhìn
thấy Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ bị rắn độc bao vây, lên trời không lối xuống đất không đường, trong lòng đắc ý cực kỳ, giơ cây sáo đuổi rắn
trong tay, nói với Độc Cô Lưu Vân: “Độc Cô Lưu Vân, không phải ngươi
muốn bảo vệ cho tiểu tiện nhân này sao? Ta lại càng muốn làm cho y chôn
thây trong bụng rắn hơn!” Nói xong, đặt sáo lên miệng, thổi ra một tiếng sáo bén nhọn.
Rắn độc đằng sau con ngựa nghe thấy tiếng sáo chỉ huy, liền như thủy triều mà tiến lên, vài con rắn độc cắn lên đùi ngựa.
Chu Mộ Phỉ đang định nhảy xuống ngựa biến thân, không ngờ con ngựa lại hí
lên đau đớn, sau đó quỳ rạp xuống đất, khiến Chu Mộ Phỉ vẫn còn trên
lưng ngựa té xuống. May mà y phản ứng nhanh, cảm thấy không ổn liền đề
khí ổn định thân mình, mới không té thẳng vào trong đám rắn độc.
Độc Cô Lưu Vân bị y dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh, không chút nghĩ ngợi
liền đưa tay kéo y ra đằng sau mình bảo vệ, đồng thời tay phải vung kiếm tạo thành một mảnh ngân quang, một nhát chém hơn chục con rắn trước
người.
Âu Dương Phong dùng đôi mắt đào hoa cực kỳ oán hận mà nhìn Chu Mộ Phỉ được Độc Cô Lưu Vân bảo hộ ở phía sau, trong lòng ghen ghét
cực kỳ, sau đó không chút do dự thổi ra từng đợt tiếng sáo bén nhọn lại
dồn dập chỉ huy rắn độc tấn công, trong cơn thịnh nộ, y không hề tiếc
nuối mà sai xử rắn độc công kích luôn cả Độc Cô Lưu Vân.
Bị kiếm
khí bá đạo tập kích, không có con rắn độc nào có thể đến gần một trượng
chung quanh hắn, ngược lại, không hề thiếu rắn độc chết dưới lưỡi kiếm
kia. Dù có không ít rắn độc phun nọc độc tới, nhưng toàn bộ đều bị kiếm
khí chắn lại, không hề tạo thành bất cứ thương tổn nào cho bọn họ.
Âu Dương Phong nhìn thấy có nhiều rắn độc như vậy nhưng vẫn không thể làm
gì Độc Cô Lưu Vân và cái tên tiểu tiện nhân ở đằng sau hắn, trong lòng
càng giận, tiếng sáo phát ra càng có vẻ thúc giục vội vàng, đám rắn độc
bị tiếng sáo mê hoặc, lại càng không muốn sống mà tiến lên trước.
Chu Mộ Phỉ nhìn đám rắn chung quanh lại bắt đầu tấn công, mặc dù tạm thời
đang bị kiếm khí giết chết hoặc ngăn chặn, nhưng nội lực của Độc Cô Lưu
Vân chung quy rồi cũng sẽ cạn kiệt, làm sao có thể giết chết được mấy
vạn con rắn độc này đây?
Một khi nội lực của Độc Cô Lưu Vân cạn
kiệt, kiếm khí phát ra không đủ để chấn nhiếp đám rắn, rắn độc sẽ nhân
cơ hội này mà tấn công, biến bọn họ thành thức ăn cho rắn.