Nghĩ đến tận đây, Chu Mộ Phỉ cắn chặt răng, thừa dịp bản thân còn chưa thay
đổi chủ ý liền bước vài bước đến trước giường, cúi đầu nhìn cặp mắt bị
lửa dục thiêu đốt đến đỏ ửng kia, nói: “Nói trước nhá, lần này không cho phép chọt cúc hoa của lão tử nữa…. Ặc, chính là ở phía sau đấy! Chỉ
được phép dùng tay giúp nhau phía trước, giải quyết xong dược hiệu rồi
thì lập tức dừng ngay!”
Nói xong lại cố ngưng tụ nội lực trong đan điền còn sót lại giải huyệt cho Độc Cô Lưu Vân, sau đó khom người ôm Độc Cô Lưu Vân.
Độc Cô Lưu Vân vốn bị lửa dục mãnh liệt trong cơ thể tra tấn đến chết đi
sống lại, vừa tiếp xúc với thân thể ấm nóng của Chu Mộ Phỉ, nhất thời
toàn thân run lên, gậy giữa hai chân đã sớm cương cứng tới cực hạn liền
vui sướng mà trào ra không ít dịch trơn.
Thấy Chu Mộ Phỉ chịu chủ động đỡ, Độc Cô Lưu Vân vui mừng như điên, lập tức vươn tay ôm gọn y
vào trong lòng, sau đó nghiêng cười đặt y xuống dưới thân, đồng thời cúi đầu hôn cánh môi thủy sắc mềm mại của Chu Mộ Phỉ, đầu lưỡi vội vàng
luồn vào trong khoang miệng, gắt gao dây dưa vừa mút vừa hút lấy đầu
lưỡi mềm nhẵn kia.
Lúc này, Chu Mộ Phỉ vốn bị lửa dục trong cơ
thể thiêu đốt đến mức máu toàn thân đều sôi trào, lại bị nụ hôn cường
thế mang theo xúc cảm tuyệt vời của Độc Cô Lưu Vân khiến cho lỗ chân
lông khắp toàn thân y thoải mái đến mức run rẩy không ngừng, liền chủ
động quấn lấy đầu lưỡi của đối phương, hung hăng hôn lại.
Hai người cứ thế mà thỏa thích hôn môi, phát ra tiếng nước chậc chậc phiến tình.
Rất nhanh sau đó, bọn họ liền phát hiện chỉ dựa vào hôn môi thôi đã không
thể nào thỏa mãn nhu cầu của bản thân được nữa, vì thế cũng không biết
là ai bắt đầu động thủ cởi quần áo của đối phương trước.
Lại rất
nhanh sau đó, hai người liền thành thật với bản năng, da thịt không hề
bị ngăn chặn cùng nhau kề sát vào một chỗ, hai thân thể cọ xát vào nhau
mang đến cảm giác sung sướng khiến hai người đều thoải mái mà thở dài
một tiếng.
Độc Cô Lưu Vân mê luyến nhìn thân thể trần trụi da
thịt trơn bóng thon dài cân xứng của người dưới thân, lửa dục trong đôi
mắt đen sâu thăm thẳm tăng vọt, vừa định vươn tay sờ cái mông cong của
người trong lòng, bỗng nhớ Chu Mộ Phỉ vừa mới trịnh trọng cảnh báo, liền lùi tay về cầm lấy hành thể đang dựng thẳng đứng của y, sau đó đưa cái
gậy đã sớm cương sắp nổ của mình tới gần, nắm chung một chỗ, tay phải
trúc trắc vuốt lên vuốt xuống.
“A a…..” Khí cụ nóng rực mẫn cảm
của hai người kề sát vào nhau ma sát với nhau, nháy mắt liền sinh ra
khoái cảm khiến Chu Mộ Phỉ nhịn không được phải ngửa đầu phát ra tiếng
rên rỉ cao vút, Độc Cô Lưu Vân cũng không chịu nổi mà thở dốc ra tiếng.
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu, tham lam cắn lấy cần cổ thon dài tuyệt đẹp của Chu Mộ Phỉ, đồng thời động tác của tay phải nhanh hơn.
Khoái cảm trong cơ thể tăng lên không ngừng, Chu Mộ Phỉ cảm thấy bản thân như đang lơ lửng trên mây, toàn thân mềm nhũn vô lực, cái ấy bị Độc Cô Lưu
Vân cầm lại cảm thấy sung sướng cực hạn…. loại cảm giác này không biết
là sướng gấp bao nhiêu lần so với lúc mình trốn trong ổ chăn vụng trộm
đánh phi cơ* nữa kìa, cũng không biết có phải là do hiệu quả của xuân
dược gây ra thay không nữa.
*đánh phi cơ = thủ dâm
Tóm
lại, Chu Mộ Phỉ rất nhanh sau đã chịu không nổi mà tiến vào cao trào,
run rẩy phát tiết trong tay Độc Cô Lưu Vân, chất lỏng trắng đục đặc sệt
dính nhớt lập tức dính lên tay hắn, cùng với hai bộ phận nam tính đang
kề sát vào nhau.
Nhìn một màn dâm mỹ trước mắt, Độc Cô Lưu Vân
vốn đang sắp sửa tiến vào cao trào cũng gầm nhẹ một tiếng, hành thể thô
to trong tay rung động phun bắn ra từng cỗ tinh hoa nam tính.
Sau đó, hai người đồng thời nhắm mắt lại, yên lăng cảm thụ dư vị sau khi
cao trào qua đi, cùng với khí tức khô nóng chưa hoàn toàn bình ổn trong
cơ thể.
Một lát sau, Độc Cô Lưu Vân bỗng nghiêng người Chu Mộ Phỉ để y bảo trì tư thế nằm nghiêng, bản thân thì ghé sát vào phía sau y,
đưa một tay vòng qua ôm lấy y, tay còn lại thì sờ soạng đùi trong mẫn
cảm của y.
Cúc hoa của Chu Mộ Phỉ liền thít chặt lại, vừa vặn vẹo giãy dụa vừa kháng nghị nói: “Đã nói không được chọt cúc hoa của lão tử mà! Tối qua bị ngươi dùng hai lần rồi, giờ còn đau đó!”
Độc Cô
Lưu Vân ngẩng đầu, dùng ánh mắt nhu hòa mà nhìn đường cong duyên dáng
bên sườn mặt của y, dịu dàng nói: “Được, không chọt chỗ đó.”
Vừa
nói vừa dùng cái tay đang ôm eo Chu Mộ Phỉ sờ soạng lên ngực y, đụng đến cái hạt nho nhỏ hơi hơi cương cứng liền dùng hai ngón tay kẹp lại rồi
nhẹ nhàng vân vê, nhất thời khiến Chu Mộ Phỉ phải phát ra một trận thở
dốc sung sướng.
Sau đó Độc Cô Lưu Vân tách hai chân Chu Mộ Phỉ,
từ phía sau đưa phân thân vẫn cứng rắn như trước vào giữa hai đùi y, sau đó mới dùng biên độ nhỏ mà cử động thắt lưng, dùng đùi trong của Chu Mộ Phỉ để ma sát khí quan đang khó nhịn của mình.
Mặt Chu Mộ Phỉ
lập tức đỏ bừng như con cua bị nấu chín, thầm nghĩ mẹ nó có cần đáng
khinh vậy không a! Vì sao rõ ràng người kia không chọt cúc hoa của y,
bản thân mình thì bị người ta cưỡng gian mà còn thẹn thùng hơn tên kia
là thế nào!
Chu Mộ Phỉ vừa nghĩ, liền không được tự nhiên mà vặn vẹo thân thể, đồng thời kháng nghị nói: “Đừng, đừng như vậy…..”
Lời vừa ra khỏi miệng, y liền bị sét đánh giật mình, linh hồn run rẩy, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng đứng: Ta [bad word]! Cái giọng run rẩy ngọt ngấy kia là giọng của ông thật sao?
Lần này Độc Cô Lưu Vân không nghe thấy tiếng của Chu Mộ Phỉ, ngược lại động tác ma sát còn nhanh hơn trước.
Đồng thời, hắn đưa tay còn lại vòng qua người Chu Mộ Phỉ, chuẩn xác mà cầm
lấy hành thể xinh đẹp đang run rẩy đứng thẳng giữa hai chân y, không
nhanh không chậm vuốt lên vuốt xuống.
Chu Mộ Phỉ lập tức bị cơn
khoái cảm đến tê dại phân tán lực chú ý, y phối hợp nằm trong lòng Độc
Cô Lưu Vân, nheo lại hai mắt, hưởng thụ cảm giác sung sướng mà đối
phương mang lại cho mình, thường thường phát ra vài tiếng rên rỉ thoải
mái, còn cây gậy th*t đang cọ xát giữa hai chân mình thì y lựa chọn quên luôn.
Đôi mắt xinh đẹp của Độc Cô Lưu Vân cũng bởi vì khoái cảm
mà hơi nheo lại, hắn cố gắng dùng ngón tay linh hoạt lấy lòng hành thể
đang dần trướng lớn kia, khiến nó chảy ra giọt nước vui sướng, đồng thời hạ thân cũng dùng chung tần suất với ngón tay mà đâm rút ma sát với khe đùi co dãn của Chu Mộ Phỉ, khoái cảm nhanh chóng dâng lên theo từng cái đâm chọt, dọc theo xương sống xâm nhập vào não, sau đó lưu chuyển toàn
thân, loại cảm giác này y như cảm giác cùng Chu Mộ Phỉ làm chuyện vui
sướng vậy, rất nhanh đã khiến hắn không nhịn được phải thở dốc thành
tiếng, càng lúc càng trầm mê vào trong đó.
Lại qua một lát sau,
Chu Mộ Phỉ không thể chịu nổi nữa tiến tới cao trào, hai chân theo bản
năng kẹp chặt lại, sau đó phân thân đang bị Độc Cô Lưu Vân nắm trong tay phát tiết bắn ra.
Bị y kẹp một cái, Độc Cô Lưu Vân lập tức cũng phát tiết theo.
Một lát sau, rốt cục hồn phách của Chu Mộ Phỉ cũng trở về vị trí cũ, bỗng
cảm thấy đùi non của mình có chút đau, vì thế cúi đầu nhìn đùi trong của mình, sau đó hoảng sợ: Con mẹ nó, có cần hung tàn vậy không a, cư nhiên bị chọt tới tróc da luôn rồi!
Y có chút khó tin nhìn đùi trong
của mình bị ma xát đến tróc da, đồng thời còn lộ ra biểu tình囧 囧, nghĩ:
Không biết đồ chơi của Độc Cô Lưu Vân có bị ma xát tới tróc da luôn
không ta, chỗ đó của nam nhân mềm mại yếu ớt hơn so với chỗ khác mà,
không phải sao?
Nghĩ đến đây, y không khỏi lặng lẽ đưa mắt nhìn
xuống hạ thể của Độc Cô Lưu Vân, nhìn thấy cái mềm nhũn ấy đang lẳng
lặng nằm giữa hai chân Độc Cô Lưu Vân, vẫn cực kỳ hùng vĩ như trước….
Hơn nữa còn không bị tróc da!
Rất không khoa học !
Chu Mộ Phỉ vừa ở trong lòng nói thầm vừa đưa mắt nhìn lại, vô tình nhìn trúng ánh mắt Độc Cô Lưu Vân.
Ý thức được đối phương đã phát hiện bản thân đang nhìn tới đâu, Chu Mộ
Phỉ liền đỏ bừng mặt, có tật giật mình cúi đầu tránh ánh mắt hắn, sau đó đỏ mặt tìm quần áo mặc vào.
Độc Cô Lưu Vân bỗng cầm lấy tay y,
sau đó ôn nhu nói: “Ngươi đừng nhúc nhích, ta ra ngoài tìm chút nước ấm, tắm rửa bôi thuốc cho ngươi.”
Nói xong liền dùng một cái trung y đã bị mình xé nát lau sạch hạ thể, sau đó mặc quần áo xuống giường tìm nước ấm.
Chu Mộ Phỉ tùy tay túm lấy cái chăn trên giường che lại thân thể không một
mảnh vải của mình, đồng thời đưa mắt nhìn quanh phòng hòng tìm đống lông vũ rụng xuống lúc mình biến thân, nhưng lại kỳ quái phát hiện đống lông vũ kia cư nhiên đã biến mất, cái nơi rụng đầy lông vũ giờ lại cực kỳ
sạch sẽ, ngay cả nửa cái lông cũng không có.
Chỉ chốc lát sau,
Độc Cô Lưu Vân đã ôm một cái thùng gỗ lớn bốc đầy hơi nóng vào phòng,
hắn đặt thùng gỗ xuống đất, xoay người đóng cửa lại, sau đó nói với Chu
Mộ Phỉ: “Ta mới vừa đun nước xong, chúng ta tắm cùng đi.” Nói xong, bản
thân đã đỏ mặt trước.
Chu Mộ Phỉ vốn định nói để hắn tắm trước,
nhưng nghĩ lại, chuyện càng thân mật hơn hai người cũng đã làm qua rồi,
chỉ tắm rửa có một cái thì thẹn thùng gì nữa, hơn nữa trước kia không
phải đã tắm cùng nhau rồi sao [tuy lúc đó y chỉ là một con điêu], nếu
mình tắm cùng Độc Cô Lưu Vân thì có cái gì quái đản kỳ lạ chứ.
Vì thế Chu Mộ Phỉ xốc chăn xuống giường, cùng Độc Cô Lưu Vân tắm uyên
ương, sau đó được Độc Cô Lưu Vân ôm lên giường nằm sấp, đỏ mặt mặc cho
Độc Cô Lưu Vân thoa thuốc lên chỗ đùi bị tróc da cùng với cúc hoa vẫn
còn chưa hết sưng.
Cùng lúc đó, trong nhà xí của khách điếm.
Quỷ xui xẻo đang hôn mê ở trong đó bị khách nhân đi nhà xí lúc nửa đêm bất
cẩn đạp trúng một cước, cuối cùng cũng dần dần tỉnh dậy.
Khác với cảnh tỉnh ngủ trên giường, lần này y tỉnh dậy, thứ đầu tiên cảm nhận
được chính là mùi tanh hôi vừa ngửi thấy liền muốn nôn.
Âu Dương Phong xui xẻo mơ màng mở mắt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, trong lúc nhất thời có chút ngu người.
Mình đang ở đâu đây?
Bầu trời tối như mực trên đỉnh đầu điểm xuyết vài ngôi sao, cùng với cảm
giác cứng rắn ở dưới thân khiến y nhận ra bản thân đang ngủ trên mặt
đất.
Nhưng cái mùi tanh hôi khó ngửi kia là sao?
Âu Dương Phong nghi hoặc quay đầu, sau đó y kinh hô lên một tiếng, tựa như bị lửa cháy đến mông mà nhảy dựng lên.
Trời ạ y nhìn thấy cái gì đây!
Mấy cái hố được lót đá tảng sắp ngay ngắn chỉnh tề ở trước mặt là cái gì?!
Vì sao nhìn thấy quen quen a……
Liên hệ đến cái mùi tanh hôi vẫn còn không ngừng tiến cuồn cuộn vào chóp mũi mình, Âu Dương Phong lập tức hiểu ra bản thân đang ngủ ở chỗ nào!
Giây tiếp theo, y sưu một tiếng dùng tốc độ cực nhanh y như có quỷ phía sau mà trốn ra ngoài.
Âu Dương Phong chạy một hơi đến gốc cây hoa quế ở trong đình viện, đỡ thân cây nôn khan hết nửa ngày, sau đó mới dần định thần lại, vừa vuốt cái
cục u bự trên đầu vừa nghĩ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Đúng rồi! Mình chuốc thuốc Độc Cô Lưu Vân, đang chuẩn bị ăn sạch tuấn nam xuân
tình bừng bừng phấn chấn trước mắt, lại nghe thấy tiếng gió quất mạnh,
sau đó ánh vào mi mắt chính là con chim bự đáng giận kia….
Sau khi đã nhớ lại rõ ràng mọi chuyện, Âu Dương Phong rốt cục bạo phát!
—Con điêu súc sinh đáng chết, liên tiếp phá hỏng chuyện tốt của bản thiếu
chủ, còn dám ném bản thiếu chủ vào chỗ dơ bẩn, thật sự là không thể nhịn được nữa.
Nếu bản thiếu chủ còn không nhổ hết lông con súc sinh
nhà ngươi làm gà nướng ăn, ba chữ Âu Dương Phong ta cứ đảo ngược mà viết đi!