Đến khi cùng Độc Cô
Lưu Vân quay về phòng, Chu Mộ Phỉ mới phát hiện chỗ không thích hợp đó
là gì: Trên người của người kia, có mùi của rắn độc!
Nói cách khác, trên người y có giấu rắn độc, hoặc là thường xuyên giao tiếp với rắn độc trong một thời gian dài.
Chu Mộ Phỉ nghĩ một lát rồi quyết định nói chuyện này cho Độc Cô Lưu Vân
nghe, vì thế liền đi tới bên người hắn, dùng móng vuốt mà viết: Thiếu
niên vừa rồi không đơn giản, thiện về nuôi rắn độc.
Độc Cô Lưu
Vân xem qua, đôi mắt chợt lóe ra một tia kinh ngạc, sau đó nói: “Đại đa
số trên giang hồ đều là người quái chuyện lạ, không có gì phải ngạc
nhiên. Chúng ta làm việc gì cũng nên cẩn thận thì hơn, người không phạm
ta ta không phạm người.”
Chu Mộ Phỉ gật đầu, kỳ thật y rất có
hứng thú với mấy con rắn độc đó, đã lâu không bắt nên có chút ngứa nghề, đương nhiên còn bởi vì thèm ăn canh rắn nữa, nhưng bộ dáng của thiếu
niên kia xem ra không phải là người tốt lành gì cho cam, để tránh cho có chuyện đột ngột phát sinh, y quyết định nghe lời Độc Cô Lưu Vân, không
chạy đi chọc người kia.
Sáng sớm hôm sau, một người một điêu thức dậy, xuống lầu đến đại thính dùng bữa sáng.
Lần này khách nhân có mặt trong đại sảnh khách điếm đông hơn chút, đa phần
là người giang hồ, Chu Mộ Phỉ cẩn thận nhìn qua một lượt, nhưng không
thấy bạch y thiếu niên ngày hôm qua.
Nhưng y cũng không để tâm,
tranh thủ thời gian ăn một bữa cho sướng, sau đó tiếp tục cùng Độc Cô
Lưu Vân khởi hành đến núi Chung Nam.
Đi hơn một canh giờ, liền nhìn thấy chân núi của núi Chung Nam ở phía xa xa.
Độc Cô Lưu Vân sợ Chu Mộ Phỉ mệt mỏi, liền ghìm cương xuống ngựa, dắt nó
đến bên cạnh gốc cây để nó tự mình ăn cỏ, đồng thời huýt sáo một tiếng
bảo Chu Mộ Phỉ đáp xuống nghỉ ngơi.
Chu Mộ Phỉ quả thật có chút
mệt, vì thế liền đáp xuống, ngồi trên cành cây một lát, cảm thấy mót
quá, liền cúi đầu kêu lên một tiếng với Độc Cô Lưu Vân, sau đó bay đến
một bụi cỏ rậm rạp ở đằng xa xa mà giải quyết vấn đề sinh lý.
Một lát sau, y rốt cục cũng thải hết toàn bộ hàng tồn trữ ở trong bụng ra
ngoài, lại dùng đám lá cây gần đó lau sạch sẽ đóa hoa cúc, vừa định bay
về chỗ nghĩ, bỗng thấy trong bụi cỏ có cái gì đó dài dài đen đỏ lẫn lộn
bò qua bò lại.
Chu Mộ Phỉ lập tức chấn hưng tinh thần.
Bởi vì là đại điêu, cho nên tầm nhìn vô cùng tốt, vừa liếc một cái liền
nhìn ra đó là một con rắn, hơn nữa còn là loài rắn nước kịch độc.
Y đã bay hơn một canh giờ, bụng có chút đói, có đồ ăn đưa lên tận cửa như thế, làm sao có thể bỏ lơ cho qua?
Vội vàng giương cánh bay đến chỗ con rắn nước vừa biến mất.
Sau khi bay khoảng mấy trượng, tâm tình của y lại càng thêm kích động, đôi
mắt đen láy không ngừng phát sáng. Bởi vì…. Y nhìn thấy ở phía trước
xuất hiện tới mấy chục loại rắn độc có màu sắc diễm lệ đang tụ tập cùng
một chỗ ngửa đầu phun lưỡi.
Con rắn nước kia cũng có mặt trong đó.
—-Chuyện gì đây? Hội nghị rắn độc hở?!
Nhưng vậy cũng tốt, có thể bắt được nhiều thêm mấy con, coi như là cơm trưa,
lại còn có thể lấy cho Độc Cô Lưu Vân một chút mật rắn để tẩm bổ.
Nghĩ đến lát nữa sẽ có canh rắn thơm ngon để ăn, Chu Mộ Phỉ liền nâng cao
lòng nhiệt tình, cao hứng phấn chấn đập cánh bay tới con rắn độc thô to
dài nhất đám.
Không ngờ con rắn này lại có lòng đề phòng, hơn nữa hình như đã được huấn luyện qua, vừa nghe thấy tiếng đập cánh liền dựng thẳng lưng ngẩng cao đầu phun lưỡi, đuôi rắn hướng vào trong đầu rắn
hướng ra ngoài tạo thành một vòng tròn, bộ dáng có thể công kích bất cứ
lúc nào.
Chu Mộ Phỉ đã bắt rắn nhiều năm, hơn nữa điêu lại là
thiên địch của loài rắn, dĩ nhiên sẽ không để xà trận này vào mắt, lập
tức dương đông kích tây, tưởng chừng như đánh về phía bên trái, nhưng
khi tới gần rồi lại chợt tránh đi, vừa vặn tránh thoát được một cỗ nọc
độc phun tới, đồng thời duỗi cái móng sắc bén ra bấu lấy con rắn độc,
bay lên cao thủ tiêu rồi tùy tiện tìm một nhánh cây nào đó treo con rắn
lên, sau đó lại bay trở về xà trận, đầu tiên là bay xuống thấp dụ rắn
phun độc ra, tiếp đó bay lên cao để tránh né, thừa dịp con rắn kia chưa
kịp phun ra cỗ nọc độc thứ hai thì nhanh chân chộp thêm một con nữa.
Tuy rắn độc đã có cảnh giác, nhưng chỉ số thông minh của tụi nó và của Chu
Mộ Phỉ lại khác xa một trời một vực, y chỉ cần làm y chang như vậy vài
lần là đã bắt được sáu bảy con rắn độc rồi.
Mấy con rắn độc còn lại thấy đối phương quá lợi hại, lập tức ào ào chạy trốn, xà trận tan vỡ.
Chu Mộ Phỉ ngồi xổm trên cành cây kiểm tra thành quả, phát hiện có bảy con
rắn, vì muốn tạo thành một con số may mắn, y lại lao xuống, giơ vuốt
muốn bắt thêm một con rắn độc đang bỏ chạy.
Trong nháy mắt, ngay lúc vuốt của y sắp chạm đến con rắn kia, trong không trung đột nhiên vang lên một tiếng sáo bén nhọn.
Sau đó, con rắn độc đang hoảng hốt chạy trốn bỗng nhiên nổi điên, quay đầu
mổ lên ngực Chu Mộ Phỉ, tỏ ý muốn cùng đồng quy vu tận với y.
Chu Mộ Phỉ thấy cái mổ này vừa nhanh vừa ác, bản thân lại không kịp tránh
né, cho dù có bắt được con rắn này thì cũng sẽ bị thương, liền dứt khoát thả nó ra, vỗ cánh bay lên cao vài thước, sau đó đưa mắt nhìn chung
quanh, nguyên lai đám rắn độc vốn đang chạy trốn tứ phía đang dần dần tụ lại một chỗ, phảng phất giống như đang bị cái gì đó khống chế, bày ra
thế trận một lần nữa.
Chu Mộ Phỉ lập tức chú ý tới tiếng sáo bén nhọn lúc nãy, y liền hiểu ra.
— nhất định là có cao nhân đang dùng tiếng sáo khống chế đám rắn này!
Vừa nghĩ đến đây, Chu Mộ Phỉ lập tức quyết định không bắt rắn nữa, chỉnh lý đám thành quả của mình xong thì rời đi.
Vì thế, y bay tới cây đại thụ lúc nãy, dùng móng vuốt tóm lấy bảy con rắn độc vừa mới bắt, sau đó vỗ cánh bay đi.
Ngay lúc y vừa mới bay lên, Chu Mộ Phỉ chợt nghe thấy trong không khí tựa hồ có tiếng xé gió cực kỳ nhẹ.
Y chợt cảm thấy không ổn, vừa định bay lên cao tránh né, nhưng đã quá muộn.
Một tia chớp sáng bạc đánh thẳng vào phần bụng dưới của y.
Chu Mộ Phỉ cảm thấy cả người đau đớn, bắt đầu tê liệt mất dần cảm giác.
Y cố gắng chống lại, bay về phía trước mấy trượng, rốt cuộc không thể
khống chế được cơn tê liệt nữa, chỉ kịp phát ra một tiếng thét thê lương liền vô lực rớt xuống đất.
Chu Mộ Phỉ nghe thấy tiếng chân đạp lá rất nhẹ, sau đó liền nhìn thấy một đôi giày gấm tơ tằm màu trắng cách mặt y vài thước.
Chu Mộ Phỉ ngẩng đầu lên liền thấy một gương mặt như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Y nhìn kỹ lại lần nữa, mới nhận ra người thiếu niên đang dùng khóe mắt ra vẻ xem thường mà nhìn mình, chính là bạch y thiếu niên mà y và Độc Cô
Lưu Vân lúc ăn cơm tại khách điếm đã nhìn thấy.
Hóa ra đám rắn độc là do người này nuôi, hèn gì bản thân cảm thấy trên người y có mùi của rắn.
Bạch y thiếu niên lạnh lùng nhìn Chu Mộ Phỉ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hóa ra là con súc sinh đầy lông như ngươi giết chết đám rắn của ta! Ta phải
bắt ngươi đền mạng cho đám rắn yêu của ta!”
Nói xong, tay phải giơ lên, cây trượng gỗ màu đen cũng giơ lên cao.
Lúc này Chu Mộ Phỉ mới phát hiện trong tay người kia đang cầm một cây
trượng gỗ, trên đầu gậy còn khắc một con rắn độc đang phun lưỡi rất sống động.
Vũ khí này, sao lại quen như vậy, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó thì phải….
Chu Mộ Phỉ nhíu mi định suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng xé gió đầy uy lực,
cái đầu trượng chạm trổ thành đầu rắn kia đã sắp đập xuống đầu y rồi.
Dưới tình huống nguy cấp, Chu Mộ Phỉ không kịp suy nghĩ, liền dùng hết toàn
lực dốc sức nghiêng người qua một bên – nếu là bình thường, y tất nhiên
có thể tránh thoát một kích này, lông tóc vô thương, nhưng hiện tại y
đang bị trúng độc châm cả người đều tê liệt, tuy đã dốc ra toàn bộ tiềm
lực để tránh né, nhưng vẫn bị đầu trượng đập trúng cánh, Chu Mộ Phỉ đột
nhiên lùi cánh về, lông chim trên cánh cũng vì vậy mà bị nhổ toạt ra,
khiến y phải thảm thiết kên lên một tiếng “Úc ~~~”
Tiếng kêu thảm thiết vừa phát ra được một nửa, đầu trượng đã tiếp tục đánh tới.
Chu Mộ Phỉ liều mạng vỗ cánh, nhưng thứ nhất tốc độ của bạch y thiếu niên
này rất nhanh, thứ hai thân thể của y hiện tại không còn sức lực, làm
sao mà tránh được?
Trong lúc Chu Mộ Phỉ tưởng chừng như phải táng thân dưới gậy gỗ, liền thấy một đạo hàn quang nhanh như điện bay tới,
chuẩn xác chặn ngay đầu trượng, giúp Chu Mộ Phỉ tránh thoát được một
kiếp.
Bạch y thiếu niên thấy sắp sửa giết được con đại điêu dám
hại đám rắn yêu thương của mình, lại chợt bị một thanh trường kiếm ngăn
lại, liền giận dữ, không thèm ngẩng đầu xem người tới là ai, đã âm thầm
nâng nội lực từ ba thành lên bảy thành.
Y nghĩ dựa vào công lực
của mình, chỉ cần dùng bảy thành nội lực là đã đủ để đối phương biết khó mà lui, không ngờ dù y có tăng thêm nội lực tạo áp lực đến như thế,
nhưng chuôi trường kiếm kia lại chưa từng dịch chuyển lấy nửa phần, nội
lực y đổ vào giống như trâu đất xuống biển, không có chút phản hồi.
Bạch y thiếu niên kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người kia, đối
phương hóa ra cũng chỉ là một thiếu niên tuổi tương đương mình, dung mạo tuấn tú khí chất băng lãnh, đôi mắt đen sâu không thấy đáy hoàn toàn
không hề nhìn về phía y, chỉ nhìn chằm chằm vào con đại điêu bị độc châm gây thương tích đang nằm dưới gậy kia, trong mắt toát ra vẻ thân thiết
không chút nào che dấu.
Từ lúc được sinh ra cho tới nay, bạch y
thiếu niên chưa từng bị người ta khinh thị như vậy, trong lòng giận dữ,
đồng thời lại dâng lên cỗ háo thắng mãnh liệt, lập tức gia tăng nội lực
lên mười thành.
Nhưng mà, chuôi kiếm vẫn như cũ chưa từng dịch chuyển lấy nửa phần.
Bạch y thiếu niên thấy thế lại càng kinh ngạc, liền hiểu ra trường kiếm mềm
dẻo, gậy gỗ cứng rắn, hơn nữa cây linh xà trượng vốn là dùng gỗ ngàn năm tuổi lại được ngâm trong nước thuốc mấy tháng mà chế thành, độ cứng rắn không thua gì gậy đồng côn thiếc, ai ngờ lại không có cách nào đè cong
được trường kiếm của đối phương, có thể thấy nội lực của đối thủ cao hơn y.
Bản tính hiếu thắng của bạch y thiếu niên rất mạnh, càng gặp
phải đối thủ lợi hại, y càng muốn dựa vào công phu thật của bản thân
đánh thắng đối phương, bắt đối phương phải tâm phục khẩu phục, y chớp
mắt một cái, đột nhiên thu lại đầu trượng, đối thành chiêu ‘linh xà xuất động’ công kích về phía hông của đối thủ, hòng dựa vào chiêu thức bí
hiểm để thắng người có kinh nghiệm.
Người vừa tới kia đương nhiên là Độc Cô Lưu Vân, vừa rồi đỡ được một trượng của bạch y thiếu niên,
trong lòng hắn cũng đã thầm cảm thấy kinh ngạc.
Tuổi thiếu niên
kia có vẻ nhỏ hơn hắn một chút, thế nhưng nội lực lại khá thâm hậu,
khiến hắn phải dùng cả chín phần nội lực mới có thể chống đỡ được áp
lực, có thể thấy người này không thể khinh thường.
Bởi vì trong
lòng Độc Cô Lưu Vân có phòng bị, cho nên lúc bạch y thiếu niên đột ngột
xuất chiêu ‘linh xà xuất động’ nhìn qua có vẻ bình thường, hắn mới không vì khinh địch mà lộ ra sơ hở trước mặt đối thủ, thay vì xuất kiếm tấn
công, hắn lại cẩn thận nghiêng người né tránh, sau đó huy kiếm dùng
chiêu ‘Bạch Vân xuất tụ’.