Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Chương 5




Hai cha con dắt nhau lên trấn từ sớm, trên đường đi gặp được vợ chồng Vương thẩm. Được Vương đại thúc cho ngồi ké xe bò mới đỡ vất vả hơn, ngồi trên xe khoảng hơn hai tiếng là tới nơi. May mà có người cho quá giang, nếu không hai cha con đi bộ chắc phải nửa ngày mới tới nơi.

Vương đại thúc dặn dò: " hai người buổi chiều nhớ quay lại đầu trấn, lúc đó thúc và thẩm trở về cho hai đứa quá giang luôn"

Lưu Triệt cảm động cảm ơn Vương đại thúc. Vương đại thúc cười nói: " Được rồi đều là người cùng thôn khách khí cái gì"

Vương đại thẩm cũng nói: " Được rồi Vương Đại Ngưu, còn có Tiểu Triệt mà ông dong dài cái gì? Tiểu Triệt con cứ đi xung quanh lâu chút cũng được. Chúng ta đợi con chút cũng được"

Xong xuôi hai bên tách ra, Lưu Triệt liền dẫn Tiểu Tráng đi xung quanh. Dò hỏi giá cả, phát hiện đúng như lời Tiểu Tráng nói. Ở đây có một loại gọi là hồng khô, ăn cứng như đá vậy đó. Đã thế giá cả lại đắt hơn cả thịt, xem ra là vì hiếm hoi đây.

Sau khi đi dạo một vòng, Lưu Triệt liền dắt Tiểu Tráng vào một tửu lâu. Quán này bán cả rượu thịt, lại có cả điểm tâm ngọt. Là một quán làm ăn đàng hoàng mà Lưu Triệt lần theo trí nhớ của nguyên chủ tìm đến.

Thấy cha con Lưu Triệt ăn mặc bần hàn, nhưng tiểu nhị vẫn nhiệt tình tiếp đón. Không có nửa điểm coi thường, Lưu Triệt đòi gặp trưởng quầy. Tiểu nhị liền hơi đắn đo nhưng vẫn vào thông báo trưởng quầy cho y. Lưu Triệt khá hài lòng với kết quả này, mong là mình tìm đúng nơi.

Một lát sau, liền thấy tiểu nhị dẫn theo trưởng quầy đi ra. Lưu Triệt cũng không nói hai lời, nhét vào tay trường quầy mấy quả hồng dẻo. Nhận ra được đồ tốt, trưởng quầy liền ra nói Lưu Triệt vào trong nói chuyện.

Trường quầy bỏ một quả hồng dẻo vào miệng, liền biết ánh mắt mình không sai. Đây đúng là đồ tốt, ánh mắt nhìn Lưu Triệt cũng thêm nghiêm túc. Đây không phải là thiếu gia nhà họ Lưu sao? Tửu lâu nhà mình và tửu lâu nhà họ Lưu xưa nay không ưa nhau. Y lần này lại mang đồ tốt đên đây là ý gì?

Lưu Triệt thấy trưởng quầy băn khoăn nhìn mình một bộ muốn nói lại thôi. Bèn nói trước: " Đây là hồng dẻo, trưởng quầy hẳn cũng nhìn ra là đồ tốt rồi. Nói thực với trưởng quầy, làm cái này khá vất vả. Giờ nhà ta thân cô thế cô nắm cái này trong tay sẽ rước họa vào thân chi bằng bán cho người thích hợp"

Trưởng quầy bị cái bánh đột nhiên rơi xuống nện cho choáng váng. Nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình liền nhìn Lưu Triệt nói: " Lưu công tử, tửu lâu chúng tôi và tửu lâu nhà công tử xưa nay đối địch nhau, công tử sao lại đem hồng này đến chỗ chúng ta? "

Lưu Triệt mỉm cười nói: " Ta nhìn trúng tửu lâu này một phần vì nhân phẩm làm ăn của tửu lâu. Một phần chính vì cái này đó, ta với nhà họ Lưu không liên quan"

Trưởng quầy liền suy nghĩ, đúng là vị đại thiếu này ở Lưu gia không được coi trọng. Chuyện này ai cũng biết, lại nhìn một thân bần hàn của y. Có vẻ không phải là giả, liền an tâm không ít. Xem ra không phải thủ đoạn của Lưu gia, người này hẳn là không muốn cho Lưu gia chiếm chỗ tốt mới đến đây đi. Nghĩ vậy trưởng quầy không khỏi nhiệt tình với Lưu Triệt hơn.

Trưởng quầy cười nói: " Vậy Lưu công tử muốn bán hồng này như thế nào. Có bao nhiêu ta sẽ mua hết".

Lưu Triệt nói: " Trưởng quầy Trần hiểu lầm rồi, ta muốn bán là phương thức làm hồng này"

Trưởng quầy Trần nghe vậy liền mừng rỡ, vốn tưởng là chỉ mua được hồng không ngờ lại gặp chuyện tốt như vậy. Lưu Triệt nói tiếp: " Làm hồng này khá cầu kì, lại tổn công. Nhà ta hiện tại chỉ có hai người làm cực khổ chỉ được vài cân. Ta bán công thức cho người rồi, thì chỉ làm ăn ở nhà. Không bán cho bất kì ai nữa, ta đã có thành ý như vậy. Trưởng quầy Trần người cho ta một cái giá hợp lí đi"

Nhìn Lưu Triệt chắc cũng đã xem tìm hiểu qua giá thành. Trưởng quầy Trần cũng muốn làm ăn lâu dài với Lưu Triệt suy nghĩ một hồi rồi cho ra cái giá hợp lý: " một trăm lượng bạc, kí khế ước cậu phải đảm bảo sẽ không bán cho nhà khác".

Lưu Triệt không ngờ là được giá tới vậy, cậu chỉ nghĩ là được khoảng vài chục lượng thôi. Nghĩ đến nguyên chủ được định giá hai mươi lượng bạc liền cảm thấy nguyên chủ thật khổ sở, xem ra trưởng quầy Trần là một người làm ăn có uy tín. Liền đồng ý rồi nói: " Quyết định vậy đi, khế ước phải đảm bảo không có ai biết tôi là người bán phương thức làm hồng"

Trưởng quầy Trần liền đồng ý, không cần Lưu Triệt nói. Ông cũng sẽ giấu chuyện này, chuyện đùa mối làm ăn này chỉ có mình bên ông là được biết thôi. Vì vậy liền hào phóng vung năm lượng bạc mua hết mấy cân hồng dẻo mà Lưu Triệt mang lên bán. Còn gói tặng Tiểu Tráng một ít điểm tâm trong tiệm.

Giấu tiền kĩ càng, Lưu Triệt dắt Tiểu Tráng đi chợ. Mua cho Tiểu Tráng mấy bộ quần áo mới lại dắt Tiểu Tráng tới chợ, lần này phải mua đồ ăn cho đã.