Vì cửa hàng lần đầu khai trương Lưu Triệt mở chương trình khuyến mại. Giảm giá khi mua, tặng thêm bánh đặc biệt khi mua nhiều vì vậy cửa hàng vô cùng tấp nập. Lưu Triệt và Hỉ Nhạc gấp đến xoay quanh chân không chạm được đất.
Cuối cùng thực sự là chen lẫn giữ quá, Lưu Triệt phải gào lên bắt xếp hàng, mọi chuyện mới ổn định lại. Đợi vị cái bánh cuối cùng được bán đi Lưu Triệt buộc phải thông báo hết hàng. Xin lỗi những khách hàng đang còn xếp hàng. Những người không mua được liền than trời đất thất thểu trở về, không ít người là bị tức phụ mình bắt đi mua, lền cảm thấy nguy cơ to lớn, giờ không có bánh bông lan cho tức phụ. Chắc chắn hứng chịu thịnh nộ, đành ỉu xìu ra về thầm quyết tâm lần sau phải đến sớm hơn.
Những người mua được thì rất là đắc ý. Gợi đòn cầm bánh kẹo lắc lư trước mặt những người không mua được. Thành công thu được một đống cừu hận.
Đóng cửa, Hỉ Nhạc run rẩy ngồi xuống ghế: " Lão bản thực mệt quá, hai chúng ta làm không nổi a"
Tuy than mệt nhưng trên mặt vẫn là vui sướng nhiều hơn mệt mỏi quán đông khách như vậy vẫn là tốt. Lưu Triệt cũng mệt mỏi ngồi xuống ghế, nói: " Chịu khó một chút, hiện tại đang trong đợt khai trương. Mọi người đang muốn thử món mới. Lại có nhiều khuyến mại, nên mới đông như vậy vài hôm nữa sẽ đỡ thôi"
Hỉ Nhạc nghe vậy lại lo lắng, dẩu mỏ nói: " Thực ra bận một chút cũng được....cứ đông khách như vậy cũng được.. ".
Lưu Triệt nghe vậy cười ha ha, Hỉ Nhạc ngượng ngùng chạy ra sau tiệm. Nói là muốn don dẹp, nhưng bóng lưng nhìn sao cũng là thấy đang chạy trốn. Lưu Triệt cười cũng dọn dẹp lại đồ trên tiệm. Hỉ Nhạc dù sao cũng là người còn trẻ tâm tính có một chút trẻ con, may mắn gặp được chủ tốt, nên có thể thoải mái sống.
Đóng cửa hàng hai người lên xe lừa muốn trở về. Lưu Triệt khó hiểu nhìn Hỉ Nhạc dắt lừa phía trước nói: "Hỉ Nhạc làm gì đó? "
Hỉ Nhạc nghiễm nhiên nói: " Hỉ Nhạc dắt lừa cho lão bản a"
Lưu Triệt co dật khóe môi, nói: "Lên đây đi, mắc gì phải dắt"
Hỉ Nhạc gãi đầu nói: "Nô tài sao có thể ngồi chung với chủ nhân được vẫn là để Hỉ Nhạc dắt lừa đi"
Lưu Triệt day trán nói: "Lên đi, này là xe lừa kéo không cần dắt ngươi lên ngồi trên này đánh xe"
Hỉ Nhạc lúc này mới: "Nga.. "
Cảm thấy mình thật ngốc, liền trèo lên xe đánh xe lừa đợi xe lừa lần nữa chuyển bánh. Lưu Triệt mới thở dài, nếu không nói thế Hỉ Nhạc chắc chẳng dám lên đâu.
Xe đến gần cổng trấn, thì Lưu Triệt nghe thấy tiếng gọi: " Tiểu Triệt...Tiểu Triệt...dừng xe đợi ta với"
Lưu Triệt nhìn xung quanh, quả nhiên thấy nghĩa phụ nhà mình đang hồng hộc, ôm gói to gói nhỏ chạy lại. Trừu khóe miệng, đã lần thứ hai thấy lão nhân gia khí thế chạy lại chỗ mình rồi, nếu không phải biết rõ chắc tưởng lão nhân gia muốn xử lý mình.
Xuống xe Lưu Triệt đỡ bớt đồ cho nghĩa phụ. Trương Mạnh Cương thở phì phò nói: " Cái thằng ranh này, bảo mời ta đến nhà chơi hại mấy hôm nay ta đều ngóng. Không được ta không đợi được nữa cho ta theo về với thăm nhà con luôn"
Lưu Triệt buồn cười đỡ lão nhân gia lên xe, nói: " Xin lỗi nghĩa phụ, mấy hôm nay bận rộn nhiều chuyện. Chưa có thời gian đến đón người hại người phải mệt nhọc rồi"
Trương Mạnh Cương hừ nhẹ, biết ngay mà. Lưu Triệt cười làm hòa nói: "Nghĩa phụ đến nhà con chơi, bọn con đã vui mừng lắm rồi người đem nhiều đồ như vậy làm gì? "
Trương Mạnh Cương nói: " Cái này là cho cháu trai tôi không có phần của anh"
Lưu Triệt cười hì hì, dọc đường đi hống lão nhân gia. Mãi tới khi thấy nhân gia cười ha ha mới thở phào, may mà nghĩa phụ không giận mình Hỉ Nhạc lén lút nhìn Trương lão sư mấy lần. Người này tuy trông có vẻ hung dữ nhưng có vẻ rất tốt với lão bản. Chắc là người tốt, ừm ừm phải đối xử nhiệt tình với lão nhân gia mới được.
Bị phát thẻ người tốt Trương lão sư, không hay biết gì vẫn cười ha ha. Xe rất nhanh về tới thôn Thạch Thủy Trương Mạnh Cương nhìn thấy người trong thôn nhiệt tình chào hỏi Lưu Triệt. Hài lòng nở nụ cười, xem ra nhân duyên của Lưu Triệt trong thôn khá tốt.
Về tới nhà, Lưu Triệt liền xuống đỡ nghĩa phụ. Trương Mạnh Cương nhìn nhà cửa khang trang trước mặt. Tâm tình tốt đi vào trong vào trong mới thấy bên trong còn đẹp hơn bên ngoài nữa. Trương lão sư không nhịn được nhìn xung quanh liên tục.
Khác với các đại hộ trên trấn, nhà Lưu Triệt không chỉ trồng hoa. Chủ yếu trồng cây ăn quả, hoa thì chủ yếu là hoa đào và sen không khí tươi mát thoải mái. Nhìn trái cây nặng trĩu trên đầu Trương lão sư có xúc động muốn vươn tay hái, mà ông cũng vươn tay hái thật. Ngọt quá, vừa ăn trái cây vừa nói: " Tiểu Triệt trái cây nhà con thực ngon quả cũng nhiều nữa "
Lưu Triệt cười nói: " Trong thôn chúng con có người am hiểu trồng cây ăn quả chúng con may mắn thuê được "
Lão sư nào đó vừa gật đầu vừa cắn lê, vào trong phòng khách. Lưu Triệt rót trà: "Nghĩa phụ mời dùng trà... "
Trương Mạnh Cương uống một ngụm trà: " Trà ngon...trà này là trà hoa cúc? Vị còn đậm đà hơn loại trên trấn bán nữa"