Tại sao bà nương kia kiện thằng nghịch tử này vậy mà chỉ có nó đi ra, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là chuyện không hay. Triệu lão gia tử lo lắng muốn đi qua hỏi Đại Tráng thực muốn hỏi rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?
Chân vừa nhấc lên thì nha dịch từ trong nha môn cũng đi ra. Đi về phía Đại Tráng, bổ khoái lên tiếng hỏi: " Triệu Đại Tráng, đây là chuyện nguy cấp mau dẫn đường tới thôn Thạch Thủy đi"
Đại Tráng lúc này mới buông Lưu Triệt ra, nói: " Cũng không cần nhiều người như vậy"
Sau đó chỉ Triệu lão gia tử nói: " Người này chính là Triệu Phú Quý"
Tần Húc nghe vậy liền ra hiệu nha dịch kế bên Triệu lão gia tử bị bắt đưa vào nha môn ngay lập tức. Khi bị giải qua Đại Tráng vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Trong lòng Triệu lão gia tử sóng gió nổi lên chẳng lẽ....chẳng lẽ...nó...nó thực sự dám...
Lúc sau Lưu Mai cũng thất thiểu từ trong nha môn đi ra. Triệu Nhị Tráng vội vàng chạy lên đỡ vợ mình hỏi: " Tức phụ, mẫu thân đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy? "
Lưu Mai sợ hãi lắc đầu, không nói được lấy một chữ, nhìn thấy Đại Tráng thì giống như nhìn thấy quỷ. Làm Nhị Tráng không biết phải làm sao, mấy lão đầu của Triệu gia đi theo xem tình hình cũng sốt ruột.
Tần Húc không để ý mấy người Triệu gia gấp rút, sợ sệt nhìn mình. Điềm tĩnh nói: " Mau lên những người còn lại đến thôn Thạch Thủy"
Đại Tráng hướng Tần Húc nói: " Tần bổ đầu hay là thế này. Người cho vài người theo tôi về thôn Thạch Thủy còn người theo tức phụ ta đến trường học như vậy tiết kiệm được một chút thời gian"
Tần Húc nhìn qua Lưu Triệt bên cạnh Đại Tráng. Gật đầu, nói: " Vậy cũng được. Mấy người đi theo Triệu Đại Tráng, còn cậu dẫn đường đi"
Đại Tráng gật đầu ra hiệu cho Lưu Triệt rồi dẫn vài nha dịch hướng thôn Thạch Thủy đi. Lưu Triệt hiểu ý vội dẫn Tần Húc tới trường học. Xem ra Đại Tráng đã cạn tình nghĩa với nhà họ Triệu muốn cho bọn họ trả giá đây. Tuy nghĩ vậy không phúc hậu lắm nhưng Lưu Triệt không nhịn được khoái trá trong lòng.
Người ta nói hổ mẹ không ăn thịt con, vậy mà Triệu lão thái...aiz. Dẫn Tần Húc vào trong trường. Học sinh trong trường đều nhoái cổ ra xem quan binh sao lại đến trường học. Không lẽ có học sinh nào trong trường phạm tội?
Bởi vì hóng chuyện cả đám nhao nhao ngó ra cửa. Mặc kệ lão sư quát mắng, mấy lão sư cũng đành ra ngoài xem có chuyện gì. Thấy Lưu Triệt, Trương lão sư chạy lại hỏi: " Tiểu Triệt có chuyện gì vậy con? "
Lưu Triệt mỉm cười nói: " Không có gì đâu nghĩa phụ. À, đúng rồi nghĩa phụ Triệu Bình học lớp nào? "
Tần Húc nghe vậy nhướng mày, hỏi: " Ngươi không biết đệ phu của mình học lớp nào sao? "
Lưu Triệt ngượng ngùng nói: " Không giấu gì Tần bổ đầu. Từ lúc gả vào nhà họ Triệu thì tướng công đã phân gia. Tứ đệ đi học ở trấn trên rất ít khi liên lạc về nhà nên thảo dân có chút không rõ ràng với chuyện của đệ ấy"
Tần Húc nghe vậy gật đầu ra hiệu đã biết. Lúc nãy ở trên công đường cũng có thể cảm thấy Triệu lão thái bất công đến như thế nào. Triệu Đại Tráng ăn không ít khổ nhưng Triệu Bình lại được đi học trường tư. Nghe Lưu Triệt nói cũng có thể đoán ra người này khá lạnh nhạt với người nhà. Tần Húc tuy chỉ là bổ khoái nhỏ, nhưng cũng coi như làm quan đã lâu.
Có chuyện gì là không hiểu, mấy kẻ sĩ mang tiếng học rộng hiểu nhiều. Có chút tri thức mắt liền mọc cao hơn đầu cũng không có gì lạ. Nghĩ vậy ấn tượng về Triệu Bình không khỏi kém đi.
Lúc sau viện trưởng đi ra, khách khí hỏi Tần Húc: " Tần bổ khoái hôm nay người đến đây có chuyện gì vậy? "
Tần Húc cũng khách khí nói: " Viện trưởng Tống đã làm phiền người rồi. Phiền người gọi một học sing tên Triệu Bình ra đây dùm. Hắn ta có liên quan đến việc gian dối trong việc trưng binh"
Tống Hoài nghe vậy sắc mặt tối đi, không ngờ trong số học sinh của mình. Lại có người vướng phải chuyện như vậy đành nói một lão sư đi gọi Triệu Bình lại.
Sau đó nhìn thấy Lưu Triệt đứng sau lưng Tần Húc. Phát hiện người này từng là học sinh trong trường của mình. Thành tích cũng rất tốt, tiếc là không hiểu ra sao tự nhiên lại nghỉ học. Người này đi cùng Tần Húc chắc hẳn là biết được chuyện gì đó.
Nghĩ vậy Tống Hoài liền lên tiếng hỏi: " Vị tiểu huynh đệ này cũng từng là học trò trong trường phải không? "
Lưu Triệt nghe vậy liền khách khí nói: " Đa tạ viện trưởng còn nhớ đến học trò. Đúng là học trò từng là học sinh trong trường. Chỉ tiếc là không thể tiếp tục học, học trò vẫn luôn tiếc nuối vì điều này"
Tống Hoài gật đầu, người này là một người có lễ nghĩa. Sau đó tự luyến nghĩ, đúng là người từng học trường mình có khác. Sau đó liền muốn hỏi chuyện Lưu Triệt mở miệng liền phát hiện mình không nhớ tên người ta. Nên cứ ngập ngừng mãi không nói nên lời.
Lưu Triệt lúc này liền tri kỉ nói: " Học trò tên Lưu Triệt trước đây là học đồ của Trương lão sư"