Vương di nương đem phong thư đặt vào một cái hộp xinh đẹp đem hộp giao cho nhũ mẫu mình tín nhiệm nhất "Đem cái hộp này đến Vân Châu giao cho cha ta, sau khi ông nhìn tín thì sẽ biết nguyên nhân mọi chuyện, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh, chớ làm trễ nãi làm lỡ chánh sự."
"Tiểu thư yên tâm." Nhũ mẫu tiếp nhận hộp xoay người rời đi, nàng là bà vú của Vương di nương, sau khi theo Vương di nương gả đến Trấn quốc công phủ trở thành tâm phúc của nàng ta(vương di nương). Có thể nói Vương di nương muốn bà canh ba chết bà tuyệt không sống đến canh thứ năm.
Nhìn nhũ mẫu rời đi Vương di nương than nhẹ ngồi lên ghế, thật không nghĩ tới, nàng Vương Tú Hà thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, rơi xuống hôm nay hi vọng nhà mẹ đẻ sẽ giúp đỡ, nàng ta cả đời cũng không nghĩ sẽ quay về nhà mẹ đẻ. Nhưng là vì Tình nhi và hạnh phúc tương lai của mình nàng ta không thể không làm như vậy, đưa tay lần thứ hai vuốt bụng: Ngươi(ý chỉ bản thân) nhất định không được thua kém, nhất định phải là một nhi tử.
Vương ma ma đỡ Tiếu Tĩnh đi tới trước bàn, thấy Tiếu Tĩnh mỗi khi cử động liền đau đến nhíu mày bà thực sự xót "Tiểu thư, là chuyện quan trọng gì mà người lại muốn đứng lên, nếu như vết thương rách ra thì làm sao bây giờ?"
"Không có việc gì, nhũ mẫu đã quên sao? Ta biết y thuật." Tiếu Tĩnh mỉm cười an ủi bà.
"Vậy là chuyện gì khiến tiểu thư lại phải bất chấp đau nhức chứ?" Lẽ ra bị thương nặng như vậy nên nằm ở trên giường mười ngày nửa tháng mới có thể rời giường, nhưng tiểu thư ngày hôm nay không muốn cho bà đỡ nàng đứng lên, nói cái gì cũng không chịu nằm ở trên giường.
Tiếu Tĩnh không trả lời câu hỏi của nhũ mẫu, mà cầm lên bút làm bằng than nàng đã sớm bảo Ngọc Bội chuẩn bị, ở trên tờ giấy trắng vẽ lên, không bao lâu trên tờ giấy trắng liền xuất hiện một bức họa của một nữ nhân trung niên, Vương ma ma kinh ngạc vạn phần "Tiểu thư. Ngươi vẽ chân dung Trần ma ma làm gì?" Trần ma ma là nhũ mẫu đi theo bên người Thượng Quan Vu Ngọc, nàng là người Thượng Quan Vu Ngọc tín nhiệm nhất, thế nhưng sau khi Thượng Quan Vu Ngọc qua đời nàng ta (Trần ma ma) liền nói phụ thân trong nhà té gảy chân nhất định phải trở về, nhưng vậy mà lại đi ba năm, chưa bao giờ gặp lại được nàng.
Tiếu Tĩnh cau mày một cái "Nhũ mẫu còn nhớ vị Trần ma ma này?" Nếu thật có một người như thế, suy đoán của mình chắc là đúng, giấc mơ kỳ quái đó là “Tiếu Tĩnh” đang ám chỉ cho bản thân.
"Tất nhiên là nhớ, Trần ma ma là thân tín phu nhân tin tưởng nhất, địa vị cao hơn nô tỳ, sau khi phu nhân qua đời nàng nói phụ thân tuổi già còn bị té gảy chân, nhất định phải trở lại chiếu cố. Vì vậy lão phu nhân liền cho, nhưng ai biết nàng đi nhưng không ngờ chuyến đi đó là ba năm không hề trở lại." Vương ma ma trả lời tỉ mỉ nghiêm túc.
Nghe Vương ma ma trả lời Tiếu Tĩnh rơi vào trầm tư, Trần ma ma tại sao không trở lại? nguyên nhân nàng ta rời đi có hay không cùng cái chết của mẫu thân có quan hệ? Nếu không phải tại sao nàng lúc đó lại che miệng Tiếu Tĩnh, nếu không như vậy Tiếu Tĩnh sợ là đã chết, nàng ta vì sao cứu Tiếu Tĩnh một mạng sau đó liền vội vã rời đi? Nguyên nhân nàng rời đi rốt cuộc là bởi vì phụ thân bị gãy chân hay là vì cứu Tiếu Tĩnh? Hai cái này có hay không có quan hệ?
Tiếu Tĩnh lại cầm lấy bút ở trên tờ giấy trắng vẽ một hồi, trên tờ giấy trắng lại xuất hiện một bóng lưng của một nữ nhân trung niên, nhưng rất mơ hồ, trong mộng nàng chỉ thấy được bóng lưng.
"Nhũ mẫu, người tìm một người đáng tin cậy đi đến quê nhà Trần ma matìm xem nếu là tìm được bà ta rồi thì bí mật đem bà ta mang về." Tiếu Tĩnh biết đây là hy vọng xa vời, thế nhưng nàng nhất định phải tra rõ nguyên nhân cái chết của Thượng Quan Vu Ngọc, nàng chiếm thân thể của “Tiếu Tĩnh”, mẫu thân của nàng ấy cũng là mẫu thân của nàng, hơn nữa "các nàng" đều là “Tiếu Tĩnh”.
"Nô tỳ đi ngay." Vương ma ma làm như đã biết có chuyện quan trọng sau khi phân phó Ngọc Bội chiếu cố tốt Tiếu Tĩnh liền ra cửa.
Vương ma ma đi rồi không lâu sau Lý di nương liền tới, như trước mang theo cháo tự tay nàng ta (Lý di nương)nấu, Lý di nương nấu cháo uống rất ngon, Tiếu Tĩnh rất thích. . .
Thấy Tiếu Tĩnh không chịu nằm ở trên giường mà lại chạy đến bên cửa sổ ngồi Lý di nương vội vàng cầm một cái chăn nhỏ đắp lên trên đùi của Tiếu Tĩnh "Tuy là mùa hè nhưng hôm nay khí trời lạnh rất, ngươi vừa bị thương trong người tại sao có thể chạy đến đây hóng gió?" Nói xong liền từ hộp đựng thức ăn lấy ra cháo và mấy món ăn sáng bỏ lên trên bàn để cho Tiếu Tĩnh ăn.
Tiếu Tĩnh cầm lấy chiếc đũa rồi lại buông ra "Nếu di nương không xem Tĩnh nhi là người ngoài, Tĩnh nhi cũng sẽ không xem di nương là người ngoài, di nương cũng biết Trần ma ma bên cạnh mẫu thân ta?"
Lý di nương không chút nghĩ ngợi liền trả lời "Dĩ nhiên là biết, sau khi phu nhân gả vào Trấn quốc công phủ vẫn do Trần ma ma chăm sóc người, khi đó ta còn là nha hoàn trong phòng Lão phu nhân, thường xuyên thường gặp được Trần ma ma."
"Thì ra là thế! Nhiều năm không gặp Trần ma ma, ta cũng muốn gặp nàng một lần." Tiếu Tĩnh dời đi trọng tâm câu chuyện, nàng tạm thời vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm Lý di nương, dù sao việc này liên quan đến mẫu thân của nàng, Lý di nương và mẫu thân đều là nữ nhân của cha, ai có thể bảo đảm các nàng chưa từng tranh đấu chứ? Ai có thể bảo đảm nàng ta(Lý di nương) chưa từng đố kị với mẫu thân chứ? Hỏi nàng có biết Trần ma ma hay không chỉ là vì nàng ta(lý di nương) nhìn thấy bức tranh trên bàn, nàng không thể để cho bất luận kẻ nào biết nàng đang tìm Trần ma ma.