“Tần Dục,” nữ tử cung trang hoa lệ hơi cúi đầu, nhìn về phía Tần Dục, giọng điệu thập phần nghiêm khắc, " Không ngờ ngươi đại nghịch bất đạo (vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn) như vậy, chớ có ý đồ soán vị, lẽ nào người không sợ thẹn với liệt tổ liệt tông trăm năm sao?”
Tần Dục không khỏi “A” cười một tiếng, trong mắt chứa trào phúng nhìn về nữ tử phía trên, không đáp lại nàng một chữ.
Cảnh Thuần Thái Hậu thấy Tần Dục không đáp lại, mặt như cũ không đổi sắc đem Tần Dục nói thành một thiếu niên sai trái, khuyên nhủ hắn bây giờ còn có cơ hội sửa lỗi, còn hứa hẹn với Tần Dục chỉ cần hắn lui binh, hoàng đế liền sẽ ban cho hắn một chức tước trong hoàng thất.
Tần Dục không còn nhẫn nại nghe tiếp, trực tiếp mở miệng đánh gãy lời Cảnh Thuần Thái Hậu, nói: “Chỉ cần ngươi thả Tô Mục Trừng, ta sẽ cho ngươi cùng con của ngươi sống rời khỏi đây.”
Cảnh Thuần Thái Hậu bị đánh gãy lời cũng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, nàng khẽ vén tóc mai, “Tô Mục Trừng tất nhiên là đang ở trong tay chúng ta, an toàn của hắn hoàn toàn dựa vào lựa chọn của ngươi.” Dứt lời, nàng khẽ mỉm cười nhìn về phía Tần Dục, tựa hồ chắc chắn Tần Dục nhất định sẽ đáp ứng điều kiện của nàng.
Con ngươi Tần Dục hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Cảnh Thuần Thái Hậu phía trên hồi lâu. Tiếp theo, trong mắt hắn như lóe lên tia sáng. Hắn khẽ mím môi, ngay sau đó, lại đột nhiên nở một nụ cười, nói: “Mục Trừng, hẳn hiện tại hắn đã không còn ở các ngươi trong tay đi?”
Sắc mặt Cảnh Thuần Thái Hậu vẫn không đổi, chỉ là trong mắt lại nhanh chóng hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng thực nhanh đã bị nàng che đậy, nàng che miệng khẽ cười nói, “Ha hả, không ở nơi này của chúng ta, chẳng lẽ là ở cạnh ngươi?”
Tươi cười trên mặt Tần Dục càng thêm rõ ràng, suy đoán của hắn xác định là chính xác. Giờ phút này tảng đá lớn trong lòng hắn hoàn toàn được bỏ xuống, biểu tình chán chường lúc này liền thành hư không, tràn trề ý chí chiến đầu, nếu Mục Trừng đã không còn ở trong tay đôi mẹ con này, hắn cũng không cần kiềng dè gì nữa.
Không cùng Cảnh Thuần Thái Hậu nói lời vô nghĩa, Tần Dục kéo dây cương, đem ngựa đổi hướng, đi về phía sau hàng quân lính.
Đối với việc công kích Biện Kinh, từ giờ khắc này, liền chính thức bắt đầu rồi.
******
Lê Lạc khóc không ra nước mắt cưỡi con la, tiếp tục lên đường.
Mười ngày trước, rốt cuộc hắn cũng tới được Túc Thủy thành thì lại phát hiện Tần Dục đã sớm chỉnh binh ( chỉnh đốn quân lính ) xuất phát mà hắn lại đi không cùng đường với Tần Dục hành quân, bởi vậy căn bản không thể gặp Tần Dục, hiện tại chỉ có thể quay đầu lại, theo hướng Biện Kinh đuổi, hy vọng Tần Tiểu Dục không bị hai cái nhân vật phản diện kia lừa, cho rằng hắn trốn không được, vẫn còn chịu sự quản thức của bọn họ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phỏng chừng chờ hắn đuổi tới, chiến sự đã tới phần cuối, hoặc nói là đã kết thúc.
Giống với suy đoán của hắn, khi hắn còn trên đường đuổi tới, Tần Dục đã giết chết Tề Thịnh vừa mới dưỡng thương đi ra ứng chiến.
Tiếp theo, quân nam cùng quân bắc đã tụ họp với nhau, số quân tăng lên gấp đôi. Chỉ trong một tuần, đã hoàn toàn đánh tan mười vạn quân lính ngoan cường của Tần Viêm. Ngay sau đó quân lính liền tấn công Biện Kinh, tràn vào trong thành, bao vây lấy hoàng cung.
Cảnh Thuần Thái Hậu cùng Tần Viêm như trong truyện hắn viết, vô vọng chạy trốn, lại không cam lòng để Tần Dục bắt được, đều uống rượu độc tự vẫn, chết ở trong Kim Loan điện, trước đó, bọn họ đã hạ lệnh cho người đi phóng hỏa thiêu trụi hoàng cung, cho dù chết cũng không muốn Tần Dục sớm bước lên ngôi vị hoàng đế.
May mắn quân bắc cùng quân nam cứu hoả kịp thời mới khống chế được thế lửa đang lan rộng. Cuối cùng đại hỏa chỉ thiêu hủy mấy phần cung điện, bất quá Cảnh Thuần Thái Hậu cùng Tần Viêm chết trong Kim Loan điện liền bị thiêu tới thay đổi hình dạng.
Bởi vậy, đại điển ( lễ mừng ) tân đế đăng cơ có lùi lại một chút, chờ đến khi Kim Loan điện sửa chữa lại liền cử hành.
Bất quá ngay cả như vậy, Tần Dục vẫn là người cai trị tối cao nhất ở Tần Quốc.
Nhưng khi đã trở thành hoàng đế trẻ tuổi của Tần Quốc, không giống như người khác tưởng tượng y xuân phong đắc ý ( hứng khởi, vui vẻ), ngược lại có chút u buồn.
Ái nhân của y hiện tại không biết là ở nơi nào, tuy rằng có thể xác định hắn an toàn, nhưng đã lâu như vậy không nhìn thấy hắn, nhớ nhung đã sớm như đại dương rộng lớn, sắp đem y bao phủ.
******
Khi Lê Lạc chậm chạp đuổi tới, cũng đã là Biện Kinh của một tháng sau. Biện Kinh lúc này đã thay đổi vô cùng lớn, dưới cửa thành đều là binh lính mặc quân phục Tương Bắc Tương Nam ( cái này thật sự ko biết ),thân hình thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng phía trước, phá lệ có vẻ tràn đầy tinh thần.
Lê Lạc cưỡi một con bạch la vào Biện Kinh, bởi vì những binh lính đó đều không quen biết hắn, nên cũng chỉ đem hắn thành là một người dân thưởng vào thành.
Lê Lạc không có dừng lại, cưỡi bạch la, một đường chậm rì rì đi tới cửa lớn bên ngoài hoàng cung.
Binh lính đừng gác phía ngoài lập tức chặn đường hắn lại, trong đó một tiểu thống lĩnh nhìn thấy Lê Lạc có chút quen mắt, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, tiếp đó trên mặt liền xuất hiện biểu tình kinh hỉ, “Tô phó quan, là ngươi sao?”
Lê Lạc mỉm cười nhìn tiểu thống lĩnh, gật đầu nói: “Là ta, ta đã trở về. Dục…… Hiện tại hẳn là kêu Hoàng Thượng, y hiện tại ở nơi nào?”
Thấy vậy tiểu thống lĩnh cùng các binh lính khác đều thu kiếm đang chĩa vào Lê Lạc, “Ngươi cuối cùng đã trở lại, thống…… Hoàng Thượng y vẫn luôn nhớ ngươi, vừa mới tấn công xong Biện Kinh, liền phái rất nhiều người đi tìm ngươi. Ngươi không biết, từ sau khi ngươi bị bắt đi, sắc mặt Hoàng Thượng có bao nhiêu khó coi, hơi thở quanh thân đều thập phần dọa người……”
Lê Lạc nghe tiểu thống lĩnh kia nói, trong lòng không khỏi có chút phiếm đau, nghe đến Tần Dục mấy tháng này đều không có một lần ngủ ngon, càng cảm thấy như tâm bị hung hăng đâm một cái thật mạnh, nếu ngày đó hắn không đồng ý cùng Liễu Nhược Yên ra ngoài, có lẽ liền sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Tiểu thống lĩnh vừa nói, một bên đưa Lê Lạc vào trong cung, trực tiếp liền đi phía Nghị Sự Điện gặp Tần Dục.
Bởi vì vừa mới tiếp quản Tần Quốc, mà lúc trước, dưới cai trị của Tần Viêm Tần Quốc đã bị ăn mòn vỡ nát, hiện tại liền có hàng trăm việc cần xử lý. Tần Dục không thể không triệu tập hết thủ hạ của y, những nhân tài trong triều còn sử dụng được, thương thảo về luật pháp mới của Tần Quốc. Với sinh hoạt vô cùng bận rộn như vậy, cũng đủ có thể làm y tạm thời quên đi sự thật Lê Lạc hiện tại không ở cạnh y.
Lúc này, Tần Dục đang an vị trên ngai vàng ở Nghị Sự Điện, nhìn xuống các quan viên bên dưới khí thế ngất trời thảo luận chế độ thuế.
Từ sau khi biết Lê Lạc không có việc gì, buối tối y cũng dần dần thiếp đi, bởi vậy xanh đen phía dưới hốc mắt dần biến mất, nhìn đến chỉ còn chút mơ hồ.
Vừa lúc y ẩn ẩn có chút đau đầu muốn đánh gãy lời quan viên phía dưới, trong lòng đột nhiên hơi động, ánh mắt không biết vì sao nhìn về phía cửa đại điện.
Thời điểm y đảo mắt qua, vừa vặn liền thấy trên cửa có hai bóng người. Trong đó một cái bóng người tuy còn có chút mờ mờ ảo ảo, nhưng hoàn toàn có thể thấy được dáng người hắn thon dài, bả vai lại hẹp, có vẻ thập phần thanh tú.
Tần Dục tức khắc ngẩn ra, tiếp theo liền từ ngai vàng đứng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía kia.
Các quan viên phía dưới đang tranh cãi thập phần nhiệt liệt liền chú ý tới động tác của Tần Dục, tất cả đều lập tức im lặng, nhìn về phía Tần Dục, cho rằng vị đế vương tuổi trẻ muốn phát biểu cái nhìn của y. Lại thấy vị đế vương trẻ tuổi vô cùng tuấn mỹ kia tiêu sái bước xuống. Cơ hồ trong nháy mắt y đã tới cửa điện, y đưa tay ra, ngón tay hơi hơi rung động, lại dị thường nhanh chóng mở cửa phòng đang đóng chặt ra.
Lê Lạc đứng sau tiểu thống lĩnh vài bước, chờ hắn gõ cửa thông báo, lại không nghĩ tiểu thống lĩnh kia còn chưa kịp gõ cửa, cửa trước mắt bọn họ liền mở ra.
Khi cửa mở, Lê Lạc thấy rõ ràng vóc người thiếu niên cao ngất. Sau khi đôi mắt của y nhìn thấy hắn, bên trong cơ hồ như lập tức bắn ra mừng như điên vô cùng có thần sắc.
Lê Lạc không kịp mở miệng nói chuyện, đã bị Tần Dục một phen gắt gao ôm vào trong ngực, lực đạo lớn giống như muốn đem hắn khảm vào trong thân thể y.
Thật giống như hắn chính là toàn bộ thế giới y, chỉ cần có thể ôm chặt hắn, mới có thể nắm giữ toàn bộ thế giới.