Lê Lạc cưỡi một con
tuấn mã toàn thân tuyết trắng đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại
nhìn Tần Dục cưỡi một con bảo mã màu đen đi phía sau nghĩ nghĩ.
Buổi tối hôm đó, hắn gọi Tần Dục vài lần, cuối cùng Tần Dục một lần cũng
không phản ứng, lâu sau hắn liền bất tri bất giác ngủ.Từ đó tới nay,
Tần Dục cũng hắn đã hai tháng không nói chuyện với nhau, mỗi lần thấy
hắn đều là một sắc mặt lạnh như băng có thể đông chết người.
Hai
tháng này, Tần Dục đã mang quân bắc dẹp xong Lăng Thành tiếp tục hướng
tới hai tòa thành phía nam, tuy rằng phòng hộ không bằng Lăng Thành,
nhưng với tốc độ công chiếm, cũng đủ làm người líu lưỡi.
Cùng lúc đó, Nam Cung Ngạo dẫn dắt quân nam truyền tin đến, bọn họ đã dẹp xong
một tòa thành trì tiếp giáp Tây Nhung thành, cùng Tần Dục dọc theo tả
hữu vây công, hướng tới Biện Kinh tấn công.
Càng đi theo hướng nam, cỏ cây càng sinh trưởng mạnh mẽ, thành thị cũng càng ngày càng phồn vinh.
Tần Dục không một đường tiến công thẳng, mà lại vòng qua cùng Tĩnh Vương
âm thầm thượng nghị tốt. Ở lại rồi tiếp tục đi ba ngày, tới mục tiêu kế tiếp -- Vân Khê thành.
Tòa thành này nằm ở vùng sông nước Giang Nam, bốn phía thủy lộ phát đạt, thuyền thương nối liền không dứt. Vô
luận ban ngày hay đêm tối đều rực rỡ như đèn đuốc, vô cùng phồn hoa náo
nhiệt.
Nhưng thời điểm hơn ba mươi vạn đại quân bức đến trước
cửa thành, liền giống như hoa trong gương, trăng trong nước. Trong
thành bá tánh đóng chặt cửa nhà,những thương nhân đến Vân Khê thành
buôn bán cũng chỉ có thể ở lại khách điếm trong thành, còn không tìm
được chỗ ở, chỉ có thể ở góc đường lo sợ bất an chờ đợi kết quả.
Cửa thành đóng chặt, trên tường thành đứng đầy binh lính, cảnh giác nhìn xuống đại quân dưới thành.
Nhưng bọn hắn không thể nghĩ được, chủ soái thống lĩnh hơn ba mươi vạn đại
quân này, sớm đã trộm vào bên trong thành, giờ phút này đang ẩn núp
trong một ngôi nhà dân, chờ màn đêm buông xuống.
Lê Lạc lẳng lặng ngồi trên ghế đá đã lau khô, yên lặng mà nhìn Tần Dục vẫn như cũ duy trì áp suất thấp.
Tuy rằng không biết Tần Dục rốt cuộc là giận cái gì, nhưng đã hơn hai
tháng, hắn cư nhiên còn không nguôi giận, thật sự làm hắn không biết nên làm sao.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa gỗ ngôi nhà đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
Tần Dục lập tức liền nắm chặt trường kiếm cạnh người, ánh mắt sắc bén nhìn
về phía cửa gỗ, hai binh lính giả trang thành bình dân ăn mặc quái đoản cũng hướng tới hai bên cửa gỗ, chậm rãi rút ra đoản kiếm.
“Ai?”
“Mục Trừng ca ca, là ta, ngươi mau mở cửa nha.” Ngoài cửa truyền đến một
giọng nữ nhẹ nhàng, giống như làn gió xuân tháng ba dịu nhẹ.
Lê Lạc cùng Tần Dục liếc nhau một cái, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Lê Lạc đứng lên, bước đến trước cửa gỗ rồi kéo ra, chỉ thấy phía sau cửa
gỗ là một tiểu công tử mặc đạm lục sắc, mặt mày xinh đẹp vô cùng, đúng
là Liễu Nhược Yên đã vài tháng không thấy.
Vừa thấy mở cửa chính
là Lê Lạc, mắt hạnh Liễu Nhược Yên tức khắc liền sáng lên,khuôn mặt tinh xảo cũng nổi lên tia đỏ ửng đầy vui sướng, “Mục Trừng ca ca, ngươi quả
nhiên ở chỗ này.” Nàng hơi chu cái miệng nhỏ, thân thể nhu nhược mềm mại liền nhào vào trong ngực Lê Lạc.
Thời điểm sắp nhào được vào lòng Lê Lạc, bả vai lại bị một cánh tay hữu lực nắm lấy kéo ra, không thể nào cựa quậy.
Liễu Nhược Yên quay qua nhìn Tần Dục, mày liễu không khỏi nhăn lại, chỉ có
thể đứng thẳng thân thể, xoa xoa quần áo chính mình, “Tần Dục ca ca,
ngươi cũng ở đây a.”
Lê Lạc nhìn hình thức ở chung của Tần Dục
cùng Liễu Nhược Yên, không khỏi có chút đau đầu, đây là nam nữ chủ trong truyện của hắn, nhưng không biết vì sao chung hình thức của bọn họ
hiện tại biến thành cái dạng này, quả thực nói là nhìn thôi cũng ghét
cũng không phải nói quá.
Nói tốt là thanh mai trúc mã, nói tốt là vì quân không gả, vì ngươi không cưới?
Hiện tại thành một đôi oan gia, ai nhìn ai đều không vừa mắt.
Kể từ sau khi Liễu Nhược Yên xuất hiện, Lê Lạc liền nhận thấy rõ, áp suất trên người Tần Dục càng lúc càng thấp. Hắn không khỏi đau đầu, nhìn về
phía Liễu Nhược Yên đang dẩu môi bày ra bộ dáng ghét bỏ, hỏi: “Nhược
Yên, nơi này nguy hiểm như vậy nữ hài tử ngươi lại tới đây làm cái gì?”
“Ta tới đây giúp các ngươi a!” Liễu Nhược Yên hơi nâng nâng cằm nói.
Lúc này Lê Lạc mới hồi tưởng lại, trong truyện hình như có tình tiết
này. Tuy rằng Liễu Nhược Yên là nữ tử kiều kiều nhược nhược, nhưng lại
là sư thừa của thiên hạ đệ nhất thần y, là đệ tử của Diệu Vân tiên tử
thần y môn.
Y thuật, đã có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Liễu Nhược Yên không chỉ có y thuật, luyện độc càng thiên phú hơn người, mà phủ Thành Chủ Vân Khê thành hộ vệ lại mạnh, thật sự không nên đánh vào, Vân Khê thành lại thông suốt bốn phương, vật tư sung túc, quân lực hiện tại chính là vũ khí quan trọng nhất của Tần Dục.
Hơn nữa quân
đội từ Biện Kinh điều tới vô cùng nhanh, bởi vậy lúc này, cần cấp thiết tốc chiến tốc thắng mới được, không thể lại áp dụng cách tiêu hao quân
lực như Lăng Thành.
Bởi vậy, chỉ có thể đem Thống soái Vân Khê thành giải quyết, mới có thể nhất cử đánh bại Vân Khê thành.
Vì có thể dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại Vân Khê thành, nên ba
ngày trước, Lê Lạc cùng Tần Dục liền mang theo mấy binh lính tín nhiệm, thúc ngựa chạy tới Vân Khê thành trước, cải trang vào thành.
Nhưng quan sát phủ Thành Thủ ba ngày, bọn họ cũng không thể tìm ra biện pháp
nào không kinh động đến thủ vệ bên ngoài tiến vào bên trong phủ.
Bên ngoài phủ Thành Thủ binh lính hai tay cầm thương, càng không cần phải
nói, mỗi một giờ liền thay ca tuần tra binh lính, quả thực có thể so với tường đồng vách sắt.
Thực sự làm cho Tần Dục luôn bày mưu lập kế cảm thấy có một tia khó giải quyết.
Dưới tình huống như vậy, tốt nhất chính là thả ra mê dược một phạm vi lớn,
làm tất cả binh lính bất tỉnh, còn có những binh lính thay ca, cần phải
giải quyết trước thời gian thay ca rồi tìm đến Thành Thủ, đem hắn giết
chết.
Phân ra vài người giải quyết binh lính bảo vệ cửa thành,
làm tốt công tác chuẩn bị. Cho dù không giải quyết được Thành Thủ, cũng
phải đem cửa thành mở ra, cho hơn ba mươi vạn đại quân ngoài thành vào
trong, nói như vậy khả năng sẽ xảy ra một ít thương vong cho bá tánh,
bởi vậy nếu kế hoạch thứ nhất có thể thành công là tốt nhất.
Nhưng loại mê dược, trên tay bọn họ lại không có, cũng không thể tìm đại phu trong thành phối hộ.
Vào đúng lúc này, Liễu Nhược Yên giống tâm linh tương thông đến đây như đưa than tới trong ngày tuyết.
Trong truyện, ở đoạn này tình cảm nam nữ chủ tuyệt đối sẽ tăng lên, dù sao
nữ chủ cũng là nữ tử kiều kiều nhược nhược, mà lại không màng nguy hiểm
tới giúp nam chủ, thật sự đối với nam chủ tình thâm nghĩa trọng.
Nhưng tình huống hiện tại, nam chủ nữ chủ gặp mặt càng có vẻ chán ghét thêm
đối phương, tựa hồ đối phương tồn tại chỉ càng làm cho không khí ô nhiễm.
Hai người nhìn nhau mà như tóe cả ra điện, Lê Lạc có chút sợ
hãi lau mồ hôi ngăn giữa Tần Dục đang nhìn về phía Liễu Nhược Yên, đem
ánh mắt muốn ăn thịt người chặn lại, “Chuyện ngươi tới đây, Nam Cung
bá bá có biết không?”
“Biết a, Yên nhi có cùng nói rồi, như thế
nào, Mục Trừng ca ca nghĩ không muốn gặp Yên nhi sao? Yên nhi lâu như
vậy chưa thấy ngươi, rất nhớ ngươi a.” Liễu Nhược Yên ủy khuất nhìn Lê
Lạc, thấy bàn tay Tần Dục còn dùng sức nắm lấy bả vai nàng, chỉ có thể
nắm lấy bàn tay Lê Lạc, làm nũng quơ quơ.
Lê Lạc bị mắt hạnh Liễu Nhược Yên nhìn đến tâm như nhũn cả ra, lại bị bàn tay nhỏ mềm mại cầm
lấy, tức khắc đại não liền trống không một mảng, trong đầu không ngừng
la hét “A a a a a a, ta được nữ thần của mình cầm tay, nãy nàng còn muốn ôm ta nữa, cảm giác thật không còn hối tiếc nữa.”
Gương mặt
trắng nõn của Lê Lạc tức khắc đỏ một mảng, làm như thẹn thùng hơi cong
môi cười nhẹ, không giống một chút nào trong lòng đang không ngừng kích động, ngược lại thập phần ôn nhu, “Mục Trừng ca ca tất nhiên cũng nhớ
Nhược Yên.”
Liễu Nhược Yên sau khi nghe xong, không dấu vết đắc ý liếc mắt sang nhìn sắc mặt biến đen của Tần Dục, hất bàn tay Tần Dục ra, cười hì hì lôi kéo Lê Lạc đi vào trong viện.
Tần Dục đứng
nguyên tại chỗ, nhìn Lê Lạc ngoan ngoãn bị Liễu Nhược Yên kéo đi, sắc
mặt đen có thể chảy ra mực, bàn tay đặt ở bên cạnh xiết chặt rồi buông
lỏng, xem ra tốc độ của hắn còn chưa đủ nhanh, vị trí kia, ít nhất còn phải tốn thêm nửa năm nữa mới có thể ngồi lên, phải nghĩ lại biện pháp mới được, hắn đã chờ không được rồi.
******
Ban đêm,
hướng Tây không có ánh trăng chiếu rọi, bầu trời cũng chỉ một hai ngôi
sao thưa thớt điểm xuyết, hết thảy đều bao phủ bởi bóng tối.
Lúc này giờ Tý canh ba, thời điểm tối nhất trong ngày, mọi đồ vật nhìn gần
đều chỉ có thể thấy được hình dáng mông lung, chẳng nói đến nhìn xa hơn.
Tần Dục, Lê Lạc đều có học quá võ công, bởi vậy thị lực ban đêm, so với người thường tốt hơn rất nhiều.
Bọn họ tổng cộng có sáu người, đều mặc y phục dạ hành hắc sắc, xuyên qua
những đường trong hẻm nhỏ, đi tới phủ Thành Thủ, hướng tới chỗ góc
chết của các thị vệ trông coi.
Tần Dục đứng ở đằng trước, đem đầu thò ra khỏi góc tường, quan sát thủ vệ Thành Thủ trên tường cắm một cái cây đuốc.
Cây đuốc đặc biệt nổi bật,khiến phủ Thành Thủ đại khái có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn nhìn xong tình huống, lại giơ tay xem xét hướng gió. Hướng tới phía
sau vẫy vẫy tay, Lê Lạc ở sau hắn lập tức hiểu ý tứ, dán vách tường sau
di chuyển, ba người phía sau lập tức thay đổi phương hướng, di chuyển
tới cửa thứ ba.
Sáu người còn lại thân thủ nhanh nhạy ở bốn hướng trong hẻm nhỏ xuyên qua, thực mau đứng trên cay liễu trong hẻm.
Tần Dục lại nhìn nhìn thủ vệ binh lính cùng hướng gió, mới gật gật đầu, lưu lại một người phía sau, hướng tới mấy người dư còn lại đi đến.
Theo thứ tự lưu lại một người, cuối cùng chỉ còn dư lại Tần Dục cùng Lê
Lạc, bọn họ hai người tìm được địa điểm thích hợp, đeo khăn có tẩm qua
giải dược lên mặt, Tần Dục từ trong ngực lấy ra một bao thuốc bột. Lại
đợi một lát, mới giơ tay lên chậm rãi thả bột, theo hướng gió, bột bay tới chỗ thủ vệ tinh tế rải ra.
Chỉ qua một nén nhang, tất cả binh lính đều ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất.
Lê Lạc đi theo Tần Dục bước ra khỏi hẻm nhỏ, lướt qua những binh lính nằm
trên mặt đất, nhẹ nhàng nhảy qua tường phủ Thành Thủ. Mà mặt khác bốn
người còn lại canh giữ ở cửa chính phủ Thành Thủ cùng hai cửa sau, đột
nhiên phát hiện ra sự tình.