Hoàng Phủ Giác nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Giới chạy đi, thả lỏng thân thể, tựa nghiêng vào cột đình, lười biếng nói:“Mạt nhi, dựa vào công phu của nhị ca, đừng nói là cưỡi ngựa, cho dù là bị mấy chục người đánh lén, chỉ sợ cũng sẽ không làm gì được hắn. Tam ca có thể không nhận ra, nhưng phụ hoàng cũng không thể không biết.”
Tô Mạt lạnh lùng nhìn hắn,“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Nếu thật sự theo như lời ngươi nói, Tề vương điện hạ không bị thương, ta đây phải cảm tạ ngươi.”
Hoàng Phủ Giác cười yếu ớt, nói:“Ngươi đương nhiên phải cảm tạ ta. Ngươi cũng yên tâm đi, cho dù phụ hoàng có biết, cũng chỉ nghĩ hắn đang giở trò con nít, tức giận phụ hoàng không coi trọng hắn, giả bệnh vì sợ phụ hoàng sai hắn đi tiêu diệt thổ phỉ thôi. Không có gì to tát hết.”
Tô Mạt cảm thấy thật đúng là không thể xem thường Hoàng Phủ Giác, luận tâm cơ, chỉ sợ hắn mới là chân truyền của hoàng đế.
Nàng nhếch khóe miệng lên, tâm trạng rất tệ nói:“Không tận mắt nhìn thấy, ta dù sao cũng lo lắng, bệ hạ không cho ta đi thăm.”
Thân người Hoàng Phủ Giác hơi hơi hướng về phía trước, hai vai tựa vào cột thành lan can, nhìn nàng chăm chú, cười nói:“Nếu ta giúp ngươi đi thăm nhị ca, ngươi sẽ cảm tạ ta như thế nào?”
Tô Mạt hai tròng mắt sáng ngời, không tin nhìn hắn,“Ngươi thật có thể? Ta không tin.”
Hoàng Phủ Giác thản nhiên nói:“Ngươi nếu muốn dùng phép khích tướng với ta không ăn thua, ta không bị lừa đâu.”
“Vậy ngươi muốn gì?” Tô Mạt bị hắn ép vào một góc giữa cột trụ và ghế dựa trên thành lan can, nhưng cũng không hốt hoảng chút nào, còn giương mắt nhìn hắn.
Thanh âm Hoàng Phủ Giác mềm mại, nhẹ nhàng nói:“Không cần trốn tránh ta, ta không đáng sợ như vậy, cũng không muốn tính kế ngươi điều gì cả. Chỉ muốn làm bạn cùng ngươi.”
Ánh mắt hắn trong suốt, thanh âm trầm thấp ôn nhu, mang theo một loại mị hoặc tự nhiên, nếu là nữ hài tử bình thường, thì đã bị hắn chọc ghẹo đến má đỏ tim đập.
Đám người cung tì, thậm chí là phi tần trẻ tuổi của hoàng đế, được hắn liếc mắt một cái, đều nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
Nghe nói trong cung này người thầm mến hắn vô số kể.
Nhưng Tô Mạt, mọi thứ vẫn y như thường, nàng cười dài sẵng giọng:“Ngươi nói ra những lời này thực khiến ta rất thương tâm, ta vốn cho rằng chúng ta đã là bằng hữu. Giờ còn lấy điều kiện ra để áp bách ta, rất không có ý nghĩa a.”
Hoàng Phủ Giác thấy nàng tựa hồ muốn tức giận, vội nhận lỗi: “Mạt nhi đừng tức giận, ta chỉ chọc ngươi thôi.”
Hắn nghĩ là nàng ngày đó cự tuyệt gặp khách, ngay cả hắn cũng không chịu gặp.
Mà Tô Mạt đương nhiên cũng biết ý tứ của hắn.