Tô Mạt lén lút lui về phía sau, tiến vào bên trong màn trướng, nhẹ giọng phân phó tên tiểu thái giám mà nàng quản,“Đi xem ngự trù chuẩn bị trà hạnh nhân xong chưa?”
Tiểu thái giám nín thở nghe Tô Mạt căn dặn, chỉ gật đầu liên tục, sau khi hành lễ thì lui ra.
Rất nhanh, tiểu thái giám cầm theo hộp đựng thức ăn tới, bên trong đựng một chén lớn canh hạnh nhân nấu nếp, ngoài ra còn có một đĩa nhỏ bên trong đựng hơn mười loại như nho khô, sợi quất khô, mè vừng, hạt anh đào, mứt quả...các loại phối liệu.
Tô Mạt rất nhanh điều phối một chén, sau đó tự mình đem tới chỗ hành lang nơi có bóng râm phơi một chút.
Chờ đến lúc không còn nóng nhiều nữa, liền bắt đầu đông lại, sau đó dùng một chiếc khay long phượng đựng rồi đem vào.
Tiền cô cô đang cố gắng để hoàng thượng hạ giận, Để Tư Uy đã sợ tới mức muốn ngất xỉu a......
Tô Mạt đem trà hạnh nhân qua, nhẹ giọng nói:“Bệ hạ, bọn họ xử lý sự tình hỏng bét, lại muốn bệ hạ tới tức giận nhọc lòng, quả thật là bất công. Không bằng bệ hạ uống ly trà hạnh nhân, giảm nhiệt, sau đó từ từ tính sổ với bọn họ.”
Giọng nói của nàng ngọt ngào dễ nghe, lúc cố ý ôn nhu hiền dịu, liền càng nhuyễn nhu êm tai, như dòng suối nhỏ chảy mát tâm hồn, làm cho người khác vui vẻ thoải mái.
Kết hợp với mùi thơm ngát lan tỏa ra từ trong ly trà hạnh nhân, lửa giận của hoàng đế cũng dần dần tan ra.
Hắn thở dài, phất phất tay, Lưu Ngọc lập tức sai người ta lôi Để Tư Uy lui xuống.
Hoàng đế tiếp lấy ly trà hạnh nhân, dùng chiếc thìa có khắc hoa văn tinh sảo hình rồng nếm thử, thanh khiết ngọt dễ ăn, so với mùi vị trước kia hoàn toàn khác.
Lại càng hợp tâm ý hắn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mạt,“Ngươi sai người làm? Hương vị ngon hơn nhiều.”
Lại kêu Tống Minh Dương cùng nàng cũng nếm thử xem.
Hai người tạ ơn, sau đó tự ăn một chén, còn lại một ít, liền thưởng cho Lưu Ngọc cùng Tiền Hủy.
Ăn xong trà hạnh nhân, hoàng đế cảm thấy cơn tức giận thật đúng là xuôi hẳn xuống, hắn dùng ngón tay day day cái trán, phân phó Tống Minh Dương,“Đám sâu mọt ở Lai Châu kia, là nhất định phải giẫm chết. Nói cái gì là nạn trộm cướp, chỉ sợ nói trắng ra là bọn chúng đám cẩu quan với thổ phỉ cấu kết với nhau, ức hiếp người khác, lừa trên gạt dưới, đứng giữa mưu lợi bất chính. Hắn coi trẫm ở lâu trong cung, nên cái gì cũng không biết sao? Hồi trước trẫm ba lần xuống Giang Nam, cửa ngõ chốn quan trướng đó, trẫm sao lại không biết? Hắn tưởng trẫm là được dưỡng ở chốn thâm cung, trời sinh làm hoàng đế sao?”
Mọi người thấy hoàng đế bởi vì động khí, nên lỡ lời nhắc chuyện cũ năm xưa, lại càng không dám tiếp lời.
Hoàng đế lại nói:“Tra, muốn tra rõ. Tuần sát ngự sử, hộ bộ, lại bộ, hình bộ, nhất định tra rõ, trẫm muốn xem xem, bọn chúng rốt cuộc còn bao nhiêu sự đốn mạt!”