Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt quyền đầu, hắn tinh tường biết lộ trình trong lòng mình.
Từ sự oán hận ban đầu, muốn phá vỡ hết thảy, đến sau này gặp được Mạt nhi, vì nàng mê muội, vì nàng thay đổi.
Nghĩ buông tha cho hết thảy, chỉ cần có được nàng là tốt rồi.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn phát hiện kỳ thật không có đơn giản như vậy.
Hắn muốn có được nàng, điều này nhìn như đơn giản, quá trình lại khúc chiết phức tạp.
Không phải hắn muốn là có thể thực hiện, thậm chí không phải bọn họ muốn là có thể thực hiện.
Bởi vì hắn không phải người thường, mà nàng cũng không phải.
Thân là đế vương gia, rất nhiều lúc là thân bất do kỷ.
Đó là một lốc xoáy thật lớn, có người cam tình nguyện bị cuốn vào trong đó, có người ham thích ở trong đó xoay tròn, còn có người muốn thoát đi, lại bị người ta không cho cự tuyệt cuốn vào.
Ai cũng không thể thoát đi.
Hắn không muốn nước chảy bèo trôi, lại càng không muốn càng trở nên giống như bọn họ.
Hắn thầm muốn cùng Mạt nhi ở chung một chỗ.
Nhưng cho dù là cái ý tưởng đơn giản như thế, ở giữa cũng ngăn cách bởi núi, bởi sông.
Hoàng Phủ Cẩn thân hình thẳng tắp, không nói được một lời, nhấc chân bước đi.
Đám hắc y ám vệ muốn ngăn hắn, hoàng đế quát bảo ngưng lại nói:“Để cho hắn đi!”
Vài hắc y ám vệ nhanh chóng rút lui khỏi, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lưu công công cùng Tiền cô cô liếc nhau một cái, đứng dậy sai người đến đổi cái ngự án kia.
Hoàng đế khoát tay,“Không cần đổi, sửa đi một chút, nếu đổi sẽ đông tới ngàn vàng, rất lãng phí.”
Lưu công công xoa xoa nước mắt, bệ hạ là bệ hạ tốt, điện hạ là điện hạ tốt, vì sao không thể yên ổn ở cùng nhau?
Bệ hạ tuy rằng đa nghi, nhưng những năm nay, đối với tử nữ, thần tử, đã tốt rất nhiều rồi.
Đều là vẻ mặt ôn hoà, chỉ có đối với nhị điện hạ, luôn như vậy lạnh như băng.
Mà nhị điện hạ, đối với người khác đều hờ hững, cho dù người ta đắc tội hắn, hắn cũng lười so đo.
Nhưng cùng bệ hạ, luôn lạnh như vậy lạnh như băng, nói được hai câu liền chọc tức bệ hạ.
“Bệ hạ, Tống lão gia tử có thể đồng ý sao?” Lưu Ngọc đỡ hoàng đế, đi tháp thượng nghỉ ngơi.
Hoàng đế thản nhiên nói:“Hắn sẽ, nay trẫm kêu hắn làm cái gì, chỉ sợ hắn cũng sẽ đồng ý, chỉ cần...... Hừ!”
Lưu Ngọc thở dài,“Nhưng nhị điện hạ......”
Hoàng đế đột nhiên cười rộ lên, thanh âm tràn đầy đắc ý,“Hắn sẽ đồng ý. Chỉ cần Tống thị nữ vào Tề vương phủ. Tô gia cùng Tống gia sẽ không thể trở thành thân gia.”