Tô Mạt trầm ngâm không nói.
Tô Hinh Nhi vội hỏi:“Ta không có đáp ứng tỷ ấy, nhưng là cũng không có cự tuyệt, ta nghĩ ta nếu không nói rõ, cố gắng cũng có thể nghe được tin tức gì đó ở bên nhị tỷ.”
Tô Mạt cảm khái không thôi, Tô Hinh Nhi cũng học được kế phản gián, thật sự là...... Năm tháng làm cho người ta trưởng thành.
Nàng cười nói:“Ta biết rồi. Không ngại đâu, tỷ ngày mai đi Hương lâu, thương lượng cùng Hình chưởng quầy, hắn để tỷ nói cái gì, tỷ sẽ nói cái đó. Nhưng là phải chú ý, không cần cố ý hỏi thăm chuyện tình hoàng quý phi bên kia. Cũng đừng lại tiến cung nữa.”
Nhị tiểu thư có thể đi vào cung, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, hoàng có chủ ý gì, người khác cũng không biết.
Nghe nói còn có Tống gia tứ tiểu thư, cũng ở chỗ hoàng quý phi.
Hoàng quý phi còn chuyên môn phái cô cô trong cung biết lễ nghi dạy các nàng.
Cụ thể là vì cái gì, mọi người cũng đều đoán không ra, cho nên chỉ có thể yên lặng xem xét.
Tô Hinh Nhi gật đầu, nàng hiện tại một chút cũng không muốn tiến cung.
Ở Hương lâu rất tốt, mọi người đều tôn trọng nàng, đối với nàng cũng tốt, tuyệt đối không xem thường nàng.
Nàng biết đây là nể mặt Tô Mạt.
Nàng cũng cảm kích, cảm thấy cuộc sống thật phong phú.
Tô Mạt lại an ủi nàng trong chốc lát, sau đó kêu nha đầu của nàng bồi nàng trở về nghỉ tạm.
Tô Hinh Nhi đi rồi, đại tiểu thư sau cách vách đi ra, sắc mặt hờn giận nói:“Nhị muội thật sự cứ nghĩ chính mình đã đậu trên cành cây biến thành phượng hoàng? Nàng ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hoàng quý phi bất quá chỉ lợi dụng muội ấy mà thôi.”
Hoàng quý phi kia, nàng tiếp xúc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại khiến người ta không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Tuy rằng cười thực hiền hoà, lại khiến cho người ta luôn có loại cảm giác âm trầm thâm sâu.
Nàng ta lúc cười với mình, có thể giống như mũi kim châm đâm vào tận sâu trong tim.
Đại tiểu thư không hiểu chính trị, cũng không muốn động tới, lại càng không quan tâm thế cục triều đình.
Nhưng là bởi vì thân sống ở trên đầu sóng ngọn gió, vẫn là có một chút mẫn cảm như vậy.
Tô Mạt mỉm cười,“Nhân các hữu chí ( Ai có chí ấy). Ác giả ác báo. Chúng ta hiện tại mặc kệ nàng ta, nàng ta cũng chưa đi quá giới hạn.”
Hơn nữa hoàng quý phi cũng không dám làm cho nàng ấy quá giới hạn, dù sao cũng muốn tẩy rửa khỏi nỗi hiềm nghi.
Nếu lão phu nhân không có đưa ra ý kiến với hoàng quý phi, vậy tự nhiên là không ngại.
Đại tiểu thư nói:“Tóm lại không thể để muội ấy muốn làm gì thì làm, kết hợp với người ngoài bôi nhọ Tô gia chúng ta.”