Hoàng Phủ Cẩn ôm cả người nàng cưỡi ngựa chạy chầm chậm, lúc vào cửa thành, kia vài binh lính thủ vệ cũng không dám cản trở hắn, lại càng không dám kiểm tra, còn kính cẩn hành lễ với hắn.
Hoàng Phủ Cẩn dừng lại ngựa, nhìn bọn họ một cái, khóe môi mơ hồ hé ra một tia cười.
Sau đó liền rong ruổi ngựa vượt qua.
Vài tên binh lính kia đứng ngơ ngác, sau một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần lại, ngơ ngác nhìn nhau,“Lâm Giang vương nở nụ cười là với chúng ta sao?”
Nam nhân này cũng sẽ cười?
Vậy chẳng phải là cây vạn tuế cũng có thể nở hoa, tảng đá cũng có thể động tình?
“Ngươi không thấy được trong lòng hắn là Tô tiểu thư sao?”
“Đúng, ngươi còn chưa biết đúng không, Tô tiểu thư ở trước mặt hoàng đế cùng quý phi nương nương, thét lớn một tiếng,‘Hoàng Phủ Cẩn là của bổn cô nương, ai dám cướp, bổn cô nương sẽ không khách khí!’ các ngươi đừng nhìn nàng ta bộ dạng ôn nhu yếu nhược như thế, cổ họng lớn lắm đó, Tống gia tiểu thư kia bị nàng rống lên, thế nhưng bị dọa khiếp đảm, về nhà ước chừng nằm hơn mười ngày đó!”
“Cứ tự biên đi, theo ngươi nói như vậy, Tô tiểu thư chính là sư tử hà đông rống à, nhị điện hạ người thanh cao như vậy có thể coi trọng nàng ta sao?”
“Dù sao mặc kệ các ngươi tin hay không, Tô tiểu thư chính là công khai nói qua nàng thích Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn cũng thích nàng.”
“Ta không tin, nào có nữ hài tử lớn mật như vậy?”
“Mặc kệ, ta tin!”
Hoàng Phủ Cẩn có Tô Mạt ngồi trong lòng, nửa điểm cũng không cố kỵ, trên đường mặc kệ các loại ánh mắt nhìn mình, hắn chỉ vững như thái sơn, lù lù bất động.
Nguyên bản Hoàng Phủ Cẩn khi đi trong kinh thành, trên lầu các nữ hài tử thiếu phụ đều mở cửa sổ ném khăn gấm hay túi hương, lần này nhìn ngồi trong lòng hắn một nữ hài tử, tức giận đến nỗi không ném khăn gấm túi hương nữa, mà là nhưng nhwungx cái túi hương cắt hỏng, ô dù......
Một chiếc ô tinh xảo, hướng tới Tô Mạt ném, Hoàng Phủ Cẩn bàn tay lật một cái, tóm lấy được chiếc ô tinh xảo đó, ngón út đẩy ra,“Phần phật” một chút, chiếc ô che trên đầu hai người.
Phố dài như sông, tuấn mã như thuyền, người đẹp như ngọc, mỹ lệ như tranh.
Đám nữ tử thương tâm nhìn bọn họ đi, chỉ cảm thấy đang nhìn một bộ bức tranh di động, cảnh trí đẹp như trong họa kia, người trong họa, càng lúc càng xa.
Tô Mạt đùa nghịch cái cán ô, còn phải để ý trông chứng đến người kẻ mơ đến Hoàng Phủ Cẩn nữa.
Nàng hờn giận liếc hắn một cái, hừ nói:“Xem ra kẻ ái mộ điện hạ mặt lạnh cũng rất đông nha.”