Nàng chui cái đầu từ trong áo choàng ra, cười hì hì đối hắn nói:“Này, ngươi còn bày ra khuôn mặt đó hả.”
Nàng nghĩ rằng hắn là bởi vì Hoàng Phủ Giác ôm nàng một chút, cho nên mới ghen không vui.
Căn bản còn không nghĩ đến nguyên nhân khiến hắn tức giận.
Hoàng Phủ Cẩn ý thức được sự tức giận của bản bóng dáng hưởng đến nàng, vội hỏi:“Không phải ta cố ý bày ra, mà là sau khi bị đông lạnh nên cứ như vậy.”
Tô Mạt cả kinh cũng không chọc hắn nữa, vội đứng dậy vươn tay ôm lây mặt hắn, cẩn thận sờ soạng.
Phía Bắc cực lạnh lẽo, lại ở trong thâm sơn tìm kiếm kẻ địch, không tránh được sẽ gặp được tình huống tuyết lở hoặc là rơi vào trong hang tuyết.
Tuy rằng hắn nội lực cao cường, có thể bảo trì nội tạng máu lưu thông, nhưng là nhiệt lượng trên da không đủ, có khả năng sẽ làn da sẽ bị hoại tử.
Đôi dày da hươu nhỏ bé của nàng đặt trên đùi hắn, mượn lực muốn đứng lên một chút, Hoàng Phủ Cẩn chỉ phải dùng sức cánh tay, đem nàng đẩy cao lên.
Bàn tay trắng mịn nhỏ bé của nàng sờ soạng lung tung ở trên mặt hắn, làm cho hai má của hắn vốn có màu trắng như ngọc cũng hơi biến thành hồng, bởi vì đã từng ở chỗ đại hàn, làn da không còn như lúc trước nhẵn mịn nữa, hơn nữa bị bão cát tôi luyện, hơi có chút cảm giác thô ráp.
Lại có thể thật sự cảm giác được nhiệt độ.
Tô Mạt quẹt miệng giận hắn,“Hừ, gạt người.”
Rõ ràng là không sao cả, cái gì mà hoại tử a, hắn gạt người!
Hắn dám để làn da bị chết, nàng liền làm giải phẫu thay da cho hắn, xem hắn còn dám nói bậy hù dọa nàng không chứ.
Tuy rằng là ba tháng không gặp, nhưng hắn lại cảm thấy như đã lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi khuôn mặt nàng vốn non nớt nay càng ngày càng kiều diễm, hàng lông mày có nét quyến rũ xinh tươi, có diễm quang của đóa thược dược phát ra, với hắn mà nói, liền giống như trên sa mạc cằn cỗi đột nhiên nhìn thấy một hồ nước xanh trong, dạo chơi trên sông nước, trên mặt nổi lên một đóa sen thơm ngát, thanh nhã đến cực điểm, nhưng cũng xinh đẹp tuyệt thế.
Lứa tuổi này của nàng, vẻ yêu mị trời cho, giống như cỏ mùa xuân sinh sức sống tràn trề.
Làm cho hắn......
Ma xui quỷ khiến, hắn cúi đầu, đôi môi hơi có chút khô kia ngậm lấy làn môi mềm mại như cánh hoa đào mùa xuân của nàng, trên môi có hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài, không biết là được phát ra từ trong da thịt nàng, hay là hương khí trên môi nàng, đều khiến hắn say mê, không thể tự kềm chế, mê luyến đắm say.
Tô Mạt ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn, hắn -- thế nhưng đang hôn nàng?