Tô Mạt ngây người ra, theo bản năng đã muốn né tránh lăn một vòng trên đất, lập tức lại nghĩ đến thân phận tiểu thư của mình.
Nếu hiện tại nhanh nhẹn lăn một vòng trên mặt đất, chỉ sợ thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đều đã hoài nghi.
Tuy rằng nghĩ thì nhiều, thực tế cũng chỉ như chớp mắt, Hoàng Phủ Giác đã tiến lên ôm nàng lướt qua né tránh.
Một người một ngựa kia nháy mắt bay vút qua, Tô Mạt ánh mắt sắc bén,“Hoàng Phủ Cẩn!”
Tia chớp dường như chạy quá nhanh, trong chớp mắt liền phi vượt quá mấy trượng, hồng mai sáng quắc, chặn tầm mắt.
Căn bản nhìn không không rõ người ngồi trên ngựa là ai.
Nhưng nàng dựa vào loại cảm giác kia, vẫn nhận ra được.
Nàng cũng không biết vì sao, chỉ là đối với hắn có một loại giác quan thứ sáu gì đó.
Hoàng Phủ Giác nhìn về phía đám người Tô Việt,“Phải không?”
Lực chú ý của hắn chỉ nằm ở trên người Tô Mạt, căn bản chưa kịp xem là người nào.
Tô Việt lắc đầu,“Ta chỉ lo lắng nhìn ngươi cùng Mạt nhi.”
Bên kia mấy người thái tử cũng không phát hiện có phải hay không Hoàng Phủ Cẩn, quá nhanh.
Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn hẳn là đang ở phía Bắc, cho dù ra roi thúc ngựa, cũng sẽ không trở về nhanh như vậy được.
“Nếu là hắn, vậy thì chạy như điên hướng về phía đông làm gì?” Thái tử hừ một tiếng.
Mọi người nghĩ cũng đúng, phía đông đông hoa môn chỉ có thái tử mớicó thể ra vào.
Người khác cũng không hướng phía đó đi.
Còn đang nghi hoặc, lại nghe tiếng vó ngựa, người nọ thế nhưng đi mà quay lại, tuy rằng ngựa phi rất nhanh, lần này lại vẫn thấy rõ, chính là Hoàng Phủ Cẩn.
Tia chớp vững vàng đứng ở ngoài hai trượng, hắn xoay người nhảy xuống ngựa, xoay người nhảy xuống ngựa, trong mắt như không người, bước chăm chăm nhìn về Tô Mạt.
Hắn phong trần mệt mỏi, tuấn nhan đông lạnh, giống như một pho tượng hàn băng điêu khắc hoàn mỹ.
Xơ xác tiêu điều, lạnh lùng, cương nghị......
Mang theo một loại thị huyết lãnh khốc, giống như chiến thần bị lạc trên chiến trường.
Nhưng cũng tao nhã, cao quý, mười hai vạn phần khi chất mê người cuồn cuộn chảy ra.
Giống như thần tiên đột nhiên giáng trần, khiến cho người ta lo sợ nghi hoặc, hoa mắt chóng mặt.
“Mạt nhi!”
Cách nàng càng gần, tầng lạnh như băng khí bao bọc xung quanh người hắn thế nhưng càng lúc càng mờ nhạt, dần dần chuyển thành vẻ ôn nhu như mùa xuân về làm tan đi lớp đóng băng.
Tiếng ‘Mạt nhi’ kia, tuy rằng âm sắc trong trẻo lạnh lùng, lại vẫn như cũ êm tai vô cùng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, Hoàng Phủ Cẩn, tựa hồ như biến thành một người khác.