Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 667: Thâm cung run rẩy -- Vô cừu bất thành phụ tử 07




Hoàng quý phi khẳng định sẽ châm chọc khiêu khích Mạt nhi.

Nàng ta làm sao có thể hỗ trợ?

Đến lúc đó còn không nhất định phải ép Mạt nhi cầu xin gì nữa.

Không được!

Tô Mạt nóng nảy, đẩy người hắn,“Cha, ngài yên tâm đi. Ta có tính toán, ta đáp ứng cha, nếu chuyện này ta tự mình làm không xong, về sau mỗi ngày đều ở biệt trong nhà không ra ngoài.”

Không cho nàng ra ngoài, quả thực là như giết nàng.

Tô Nhân Vũ mới không tin.

Nữ nhi có thể vụng trộm đi ra ngoài.

Hãy nhìn nữ nhi trước nay luôn hoạt bát hiếu động lấy vốn đặt cược lớn như vậy đến hối lộ hắn, hắn cũng ngại kiên trì.

Hắn ngồi xổm xuống, đem nàng ôm vào trong ngực, thật chặt.

“Mạt nhi, cha muốn cho ngươi thứ tốt nhất. Muốn che gió che mưa cho ngươi. Cha chính là muốn vì nhi tử nữ nhi đứng mũi chị u sào...... Đừng đè nén......”

Tô Mạt ôm lấy hắn, tựa đầu trên vai hắn.

Ôn nhu nói:“Cha, đó là cha cùng nhi nữ nhà người khác, chúng ta muốn nữ nhi vì ngài mà gánh hết gian nan. Ta nay đều lớn rồi. Không thể cái gì cũng để các ngươi sủng nịch, không thể chỉ biết làm nũng cái gì cũng không làm. Ta không muốn làm gánh nặng trói buộc của các ngươi. Cha tin tưởng ta đi.”

Tô Nhân Vũ bị những lời nàng nói làm sững người.

Nữ nhi của hắn, quả nhiên là đứa nhỏ của Doanh Nhi.

Trong cốt cách là giống nhau, kiên cường, giỏi giang, lại hiểu lòng người khác.

Không kiêu căng, không dã man, không tùy hứng......

Tuy rằng bề ngoài ôn nhu, tính tình lại thật mạnh mẽ.

Nhưng là đối với người thân và những người nàng quan tâm yêu mến thì luôn mềm yếu.

Sự bá đạo cùng cường ngạnh của nàng đều là đối với địch nhân.

Nếu Doanh nhi còn sống, thì thật tốt.

Có thể nhìn thấy nữ nhi của bọn họ như......

Ngực hắn quặn đau, dùng sức ôm chặt Tô Mạt.

Không muốn buông tay.

Tô Mạt cười nói:“Cha, ta không phải là chú chim nhỏ, ta muốn lớn mạnh thành đại ưng. Ta không phải là đóa hoa trong nhà ấm, không cần các ngươi coi như tiểu bạch thỏ nuôi dưỡng.”

Giọng nói nàng ngọt ngào mềm nhũn, biểu tình lại kiên định tự hào.

Đáy lòng Tô Nhân Vũ như có âm thanh lên tiếng, khuyên hắn buông tay, để cho nữ nhi thử xem sao.

Dù sao nữ nhân muốn trưởng thành.

Hắn gật gật đầu,“Được, ta ở ngoài cung chờ ngươi.”

Tô Mạt hôn hai má hắn, cười duyên nói:“Cha, ngài cứ về đi. Không cần lo lắng, cha không trở về nhà. Lão tổ mẫu sẽ tâm chí không yên đâu.”