Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh, tay vung lên một cái liền đem vài tên sai vặt ném sang bên.
Từng người từng người nằm xuống phía dưới chân sư tử đá.
Tô Việt nhịn cười, đuổi theo.
Vài người sai vặt nhìn thấy hắn, lập tức giận dữ nói:“Giỏi a, thì ra là Tô gia lão nhị. Mau, đi Tô gia báo tin, kêu phu nhân cùng Quốc Công thu thập hắn!”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Việt một cái,“Hiện tại sợ, trốn còn kịp.”
Tô Việt mỉm cười, không có nửa ý sợ hãi,“Núi đao biển lửa cũng xông vào.”
Hoàng Phủ Cẩn trong lòng tán thưởng một câu, nhìn như người thư sinh, nhưng cũng có chút hiệp khí.
Không nhát gan sợ rắc rối, rất hợp tính tình của hắn.
Tô Việt suy nghĩ, Hoàng Phủ Cẩn đối với Mạt nhi tốt như vậy, chẳng lẽ lại dễ dàng mạo hiểm, dễ dàng làm cho Mạt nhi mạo hiểm?
Cho nên hắn cũng không sợ gì hết cùng xông lên.
Sống mười năm đến nay, hôm nay mới có cơ hội nở mày nở mặt như vậy.
Cảm thấy chính mình thật sự là nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Về sau, cũng không luôn chịu người ta bài bố.
Chính mình phải làm chuyện mình muốn làm.
Gia đinh của Vương gia đương nhiên không biết Hoàng Phủ Cẩn, đại bộ phận cũng không biết Tô Việt.
Dù sao Tô Việt bất quá là con vợ kế, Vương phu nhân lại coi thường hắn, người Vương gia đi tới Tô gia cũng không gặp.
Người sai vặt chỉ là gặp nhiều người, thì có biết.
Bọn gia đinh nhìn thấy hai người nghênh ngang tiến vào, còn tưởng rằng là người quen, cũng không thấy người sai vặt dẫn đường, buồn bực nói:“Nhị vị tìm ai?”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Tìm Vương Minh Chí, Vương Mai Lâm.”
Người nọ vừa nghe, hắn cũng dám thẳng hô tục danh của lão gia, không xong rồi đây.
Lập tức ỉ biết là tới nháo sự, vội vàng gào thét võ sư ở hậu viện tới.
Nhưng bọn họ làm sao là đối thủ của Hoàng Phủ Cẩn, căn bản không thấy động tác của hắn, nhưng vẫn theo thường lệ khoanh tay đi về phía trước, nhoáng cái vài tên võ sư kia bị văng ra ngoài.
Quỳ rạp trên mặt đất kêu cha gọi mẹ.
Bọn họ vội đi báo cáo đại quản gia, người thường đi theo lão gia xuất môn.
Sau đó lại phái người đi tìm quan lớn, chạy nhanh đi kêu tuần tra giáo úy dẫn người tới bắt cường đạo.
Đại quản gia Vương Hải vội vàng chạy tới, nổi giận đùng đùng, trợn tròn mắt lên, giơ tay lên chỉ thẳng, định chửi ầm lên.
Đột nhiên, hai chân mềm nhũn,“Bùm” quỳ trên mặt đất.