Tô Mạt nhướng mày cười cười, thần thái rất là nghịch ngợm đáng yêu.
“Hắn đi Vương gia, đương nhiên là Vương gia không yên ổn gì, hắn cũng sẽ không chịu thiệt, ta sợ cái gì.”
Sau đó ngẩng đầu đi vào phòng, Kim Kết lập tức lấy túi sưởi đưa vào tay nàng, oán giận nói:“Tiểu thư, ngươi cùng Tĩnh thiếu gia sao lại thế này a, đã hẹn là thử cái bao đầu gối, người không thấy đâu hết.”
Hoàng Oanh nhìn Kim Kết một cái,“Không cần làm nữa. Tĩnh thiếu gia còn không biết khi nào tới. Đi Vương gia khởi binh vấn tội rồi.”
Kim Kết hai mắt sáng ngời, hưng phấn mà nhảy dựng lên, nắm chặt quyền, nói:“Thật sao? Thật tốt quá. Đem cái tên Vương Mai Lâm kia đánh cho gãy hết răng đi. Rất ghê tởm. Cũng dám có ý đồ với tiểu thư chúng ta, còn giở cái bộ mặt người nhà thân thiết ra nữa.”
Nay Vương phu nhân không được lòng của hạ nhân, nàng cùng Vương Mai Lâm ở trong phòng nói những lời ác độc, đều bị bọn nha đầu nghe thấy rồi nói cho Hoàng Oanh nghe.
Kim Kết vốn là tính tình lanh lẹ mạnh mẽ, sau khi nghe xong thật sự là lòng đầy căm phẫn, chỉ hận không thể tự mình xông đến tìm Vương phu nhân cùng Vương Mai Lâm lý luận.
Nếu không phải Tô Mạt ngăn chặn, nàng cũng không thể yên tĩnh như vậy ở trong phòng thiêu thùa may vá.
Nay Hoàng Phủ Cẩn đi, nàng trong lòng cực kì khoái chí.
Hoàng Oanh trước nay luôn ổn trọng, suy nghĩ so với Kim Kết nhìn xa hơn, suy nghĩ của nàng cùng Tô Việt không sai biệt lắm.
Thấy Tô Mạt làm như không lo lắng, Hoàng Oanh thân thiết nói:“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia tuy rằng trầm ổn, nhưng chuyện này có thể hay không bị kích động? Nếu là nháo nhào ra sự tình nào đó, chỉ sợ sẽ liên lụy thiếu gia. Hay là đi nói với lão gia trước một tiếng.”
Tô Mạt cười cười, khoát tay áo,“Cũng không cần quản, chúng ta lên lầu thiêu thùa may vá, trong chốc lát còn phải tìm tỷ tỷ đi thỉnh an lão phu nhân.”
Lại nói Tô Việt chịu đựng đau, dẫn theo mấy gã sai vặt tùy tùng, cưỡi khoái mã hướng Vương gia đuổi theo Hoàng Phủ Cẩn.
Vốn suy nghĩ Hoàng Phủ Cẩn mau, nói không chừng chính mình đã trễ mất.
Ai biết nửa đường liền vượt qua, Hoàng Phủ Cẩn cưỡi ngựa, chậm rãi mà đi, căn bản không quá nhanh như suy nghĩ.
Ven đường các nữ nhi đứng trên lầu hai nửa vén nửa mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thậm chí còn có người mở cửa sổ ra hướng hắn vẫy đai lưng.
Hắn ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt, thật giống như kiểu trên cả con đường này chỉ có một mình hắn.
Vững như bàn thạch.
Tô Việt đuổi theo ghìm ngựa đi song song cùng, kinh ngạc nói:“Quận vương gia, ngươi đây là muốn đi Vương gia sao?”