Tô Mạt cười nói:“Cái này nha, muốn kiếm khoản lớn là không có khả năng.”
Nếu muốn dựa vào tất để kiếm tiền, cũng không phải không được, nhưng ít nhất không phải là một chuyện có thể giải quyết trong chốc lát được.
Muốn làm chuyện gì đó, nói suống vài lời sau đó lập tức giống như ngồi hỏa tiễn.
Vèo một cái danh chấn thiên hạ, bạc trắng như tuyết từng đống rớt xuống.
Đó không phải là làm buôn bán, đó là nằm mơ!
Nếu muốn dựa vào tất để kiếm tiền, thứ nhất trước tiên phải khảo sát thí nghiệm thị trường, dù sao cũng là đồ vật mới.
Thứ hai tạo nhà xưởng tuyển công nhân, thu mua bông sợi, kéo tơ dệt sợi…. Sản xuất hàng loạt.
Mấu chốt nhất là, không có đồ vật có hàm lượng khoa học kỹ thuật, rất nhanh sẽ bị người khác học tập làm nhái.
Một khi làm nhái được hàng, giá cả sẽ xuống.
Đến cuối cùng, tất và bao tay sẽ được bán rong trên khắp phố có mặt ở khắp mọi nhà, giống như mua sợi tơ vậy được bày bán ở khắp đầu đường cuối hẻm.
Dung mạo Đại tiểu thư vừa chuyển đổi, vốn là biểu tình trong trẻo lạnh lùng, thế nhưng thái độ lại có một chút kiều mỵ.
“Ta cho ngươi một chủ ý!”
Tô Mạt vừa nghe, đại tỷ chịu chủ động tham gia vào sự việc thế tục này, đó là điềm tốt.
Làm cho nàng có chuyện làm, vui vui vẻ vẻ, chính mình cũng yên tâm.
“Đại tỷ, ngươi mau nói cho chúng ta biết đi.”
Tô Mạt ôm cánh tay đại tiểu thư, đầu để ở trên vai nàng, lắc lắc làm nũng.
Đại tiểu thư cười cười, sờ sờ mái tóc của nàng, ghé lỗ tai nói vài câu.
“Xì” Tô Mạt cười rộ lên, đại tỷ cũng thật phúc hắc nha.
Rất xấu rồi!
Nàng vốn chính là bởi vì dễ dàng bị sao chép, cho nên mới không muốn dựa vào việc này bán kiếm tiền, cũng không muốn đi hại thương nhân khác.
Thầm nghĩ dạy không cho mọi người, cải thiện cuộc sống cho mọi người.
Nàng đứng dậy, cười nói:“Nếu đại tỷ yêu cầu như thế, vậy cứ như vậy mà làm.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời đã đen kịt rồi,“Cha cùng Tĩnh thiếu gia như thế nào còn chưa trở về?”
Nàng quay đầu phân phó Kim Kết,“Đi bên ngoài phái người hỏi một chút, có tin tức gì thì truyền về.”
Kim Kết lập tức đi.
Trong ngự thư phòng, mùi Long Tiên Hương bay ngào ngạt, than Ngân Sương không tỏa ra chút khói đen nào, còn mang một chút hương thơm thanh nhã.
Hoàng đế ngồi ở trước ngự án, nhìn thoáng qua hai người phía dưới đang đứng.
Tô Nhân Vũ trầm ổn nội liễm, nhìn không ra cảm xúc.