“...... Ngươi cái kia cái gì là Hoa Phố Hương Lâu, nếu không phải đại ca ngươi chống lưng, ngươi cho là ngươi có thể mở ra được hay sao. Ngươi tốt nhất suy nghĩ cho thật kĩ. Nếu không lần sau người ta đi khám xét ngươi, hừ! Cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi!”
Nói huỵch toẹt những lời ác độc ra, Vương phu nhân lôi kéo Vương Mai Lâm vội vàng đi.
Tô Mạt cười lạnh, xem ra nữ nhân này cả ngày vui vẻ không biết thỏa mãn.
Chỉ cần bà ta động đậy, sẽ sinh sự.
Nàng quay đầu nhìn về phía tiểu nha đầu bị đánh,“Tiểu Quang, đừng chấp nhặt cùng bà ta. Để Hoàng Oanh tỷ tỷ cho ngươi năm lượng bạc mua kẹo ăn.”
Năm lượng?
Biết tiểu thư hào phóng, cũng không nghĩ hào phóng như vậy.
Tiểu Quang ngẩn ngơ, cuống quít dập đầu.
Hoàng Oanh nâng nàng dậy, cười nói:“Đừng dập đầu. Ngươi nếu dập đầu cúi lạy, không biết chừng tiểu thư sẽ trừ đi hai lượng của ngươi đó.”
Giống như Tiểu Quang là tiểu nha đầu canh cửa sai vặt truyền lời, một tháng bất quá là được mấy chục tiền, năm lượng bạc, ít nhất phải làm nhiều năm mới có được.
Quả thực có thể làm được rất nhiều đại sự.
Như vậy ca ca có thể cưới vợ, phụ thân chữa bệnh, cũng không lo lắng nữa.
Nàng ta vui mừng phát khóc,“Cám ơn tiểu thư, cám ơn Hoàng tỷ tỷ.”
Hoàng Oanh tự mình cầm bạc cấp cho nàng, cho phép nàng hai ngày này được nghỉ ngơi.
Tô Mạt lên lầu, đại tiểu thư đang cùng Thủy Muội học đan tất.
Thấy nàng đi lên, đại tiểu thư mím môi,“Ngươi không để ý đến ta. Ta hiện nay cùng bà ta nửa điểm quan hệ cũng không có.”
Tô Mạt cười cười, ngồi ở nàng bên cạnh xem nàng đan,“Ta mới không cố kỵ đâu. Ta hung hăng nhục nhã bà ta một chút, còn uy hiếp nữa, nếu còn dám động tâm địa gian giảo gì đó, sẽ khiến cho bà ta phải nằm ở trên giường dưỡng bệnh đi.”
Đại tiểu thư cúi mắt, bộ dáng chỉ lo đan tất.
Tô Mạt lại biết, tâm lý nàng vẫn khổ sở.
Dù sao đó cũng là mẫu thân của nàng.
Kim Kết cùng vài người đi lên, giành mất việc đan tất của đại tiểu thư,“Đại tiểu thư, ngài chỉ cần biết đan là được rồi, việc đan này cứ để cho chúng ta đến làm đi.”
Thủy Muội lấy ra vài đôi đã được đan xong đưa các nàng xem.
Lúc ở Hoa Phố đã đan được một đống.
Lão phu nhân, lão gia, Tĩnh thiếu gia, nhị thiếu gia còn có các nàng mỗi người một đôi.
Còn lại liền dựa theo sự sự yêu thích của Tô Mạt cùng đại tiểu thư, đan thêm mấy đôi nữa.
Đại tiểu thư đùa nghịch những chiếc tất, nói với Tô Mạt:“Muội muội có đầu óc kinh doanh như vậy, cái này tại sao không nghĩ cách kiếm tiền?”