Hôm nay là ngày Tô gia ngũ tiểu thư hết bệnh trở về nhà, nhóm người đại tiểu thư, Hỉ Thước, di nương ở nhị nội môn trông ngóng mong chờ.
Đại tiểu thư đang vận chiếc áo khoác ngân hồ, có phối với da chồn bạch, đang cầm lò sưởi ấm tay làm bằng sứ Thanh Hoa.
Tới tới lui lui nhìn vài lần, lo lắng nói:“Như thế nào còn chưa tới? Mau kêu người đi ra ngoài nhìn xem.”
Hỉ Thước cười nói:“Đại tiểu thư đừng nóng vội, lão gia cùng nhị thiếu gia ở bên ngoài, hơn nữa là Tĩnh thiếu gia tự mình đi đón, như là trên đường có tuyết, đi chậm một chút thôi.”
Bên kia Tô Hinh Nhi chờ không kiên nhẫn, chà chà chân,“Lạnh chết mất, ta đi qua lão tổ mẫu nơi đó trước ngồi đợi.”
Nhị tiểu thư nói:“Tam muội muội vẫn là đợi chút đi. Ngũ muội muội rất nhanh sẽ trở lại.”
Lúc này đại a đầu bên người Vương phu nhân đến nói:“Đại tiểu thư, phu nhân nói bên ngoài rất lạnh, thỉnh ngài vào phòng cho ấm áp. Chờ ngũ tiểu thư trở về, người hầu sẽ tới báo tin trước. Khi đó rồi ra đón cũng vậy thôi.”
Đại tiểu thư nhấp mím môi, khuôn mặt vốn có chút mỉm cười lập tức lạnh như băng,“Không cần.”
Tô Mạt đi vắng mấy ngày nay, nàng quả thực là khó chịu muốn chết.
Lúc trước không cảm thấy, nay tình tỷ muội sâu đậm, thời điểm nàng rời đi, đại tiểu thư liền cảm giác được không quen xa nàng.
Cũng không có người tâm sự sẻ chia, ngay cả mẫu thân thân sinh đều tính kế.
Lão tổ mẫu tuy rằng đói tớt với nàng, nhưng ở trong lòng lão tổ mẫu, duy trì trật tự gia tộc Tô gia cùng mặt mũi, đó mới là thứ trọng yếu nhất hơn bất cứ thứ gì.
Hỉ Thước lại đuổi khéo mụ mụ,“Lại đi ngoài cửa lớn nhìn xem, hỏi nhị quản gia một chút.”
Mụ mụ lập tức đi, trên đường đụng phải một mụ mụ khác đang tới, mụ mụ kia đã vui mừng chạy tới,“Hồi bẩm đại tiểu thư, di nương, ngũ tiểu thư đã trở lại. Xe ngựa đậu ngay tại bên ngoài. Chớp mắt sẽ vào tới cửa.”
Đại tiểu thư lập tức cười rộ lên, lôi kéo tay Hỉ Thước nói:“Ngũ nương, muội muội trở về, liền tốt hơn nhiều.”
Hỉ Thước gật gật đầu, bởi vì Tô Mạt, đại tiểu thư cùng nàng cũng thân cận hơn rất nhiều.
Có đôi khi đại tiểu thư muốn tìm người ta nói chuyện, ngược lại sẽ tìm đến nàng.
Điều này làm cho Hỉ Thước rất là vui mừng.
Rất nhanh vài mụ mụ khênh chiếc kiệu nhỏ tiến vào, đi theo bên cạnh Kim Kết là một nha đầu mi thanh mục tú, Tô Việt ở phía sau chỉ huy khuân vác hòm rương do Tô Mạt đem về, kêu người ta cẩn thận, đừng để làm hỏng.
Vào nhị môn, Tô Mạt hạ cỗ kiệu, nhảy qua ôm lấy đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ a.”