Tô Mạt lập tức cười đến cực kì lấy lòng,“Xứng, xứng đôi. Chỉ là lúc tập vật lộn, còn thỉnh nương tay nhiều cho.”
Nàng nhưng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn ẩn chứa một tia cười nhợt nhạt, khiêu khích liếc nàng một cái.
Tô Mạt hừ một tiếng, lúc này tiếng chuông đồng trong viện vang lên.
Tập hợp!
Tô Mạt soải một bước dài tiến lên, Hoàng Phủ Cẩn lập tức đi theo bên người nàng cũng chạy tới.
Hoàng Phủ Cẩn gia nhập, cũng không có làm thay đổi trạng thái của Tô Mạtở trong nhóm, bọn họ hiện nay chính là một đám đá viên, thật sự cứng rắn, trong lúc huấn luyện mới mặc kệ ngươi là đại gia hay nhị gia, cường đại hơn so với hắn rồi nói tiếp.
Bọn họ cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn da dẻ mịn màng mềm mại, tướng mạo tuấn mỹ, khẳng định là cái loại đại gia tử đệ biết chút công phu, nếu thật sự chịu khổ như vậy, cũng không nổi.
Hơn nữa đám nước bùn kia dính đầy thân hình thon dài hắn, tô ngập khuôn mặt tuấn tú như bạch sứ của hắn, hắn có thể chịu được sao?
Bảo đảm bất quá không đến hai ngày, liền cùng Lưu Hỏa kia giống nhau, biến đi!
Bọn họ tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt lộ ra một tia miệt thị.
Tô Mạt cười thầm, nàng cũng không phát biểu ý kiến.
Đám người chịu sự huấn luyện tra tấn không giống người kia, đối với Hoàng Phủ Cẩn mà nói không có gì, hắn từ nhỏ luyện võ, trời đông tuyết phủ rét như cắt da cắt thịt, sự khổ cực nào chưa nếm qua.
Hai năm kia dẫn binh, ở trong đám tuyết dày 3 thước bị đói bụng ba ngày ba đêm, còn đại chiến đại thắng.
Phụ trọng việt dã...... Hít đất...... Bò rạp xuống đất...... Đi thang...... Leo vượt chướng ngại......
Hắn đều làm được phi thường thoải mái.
A Lí vừa thấy chủ tử chính mình lợi hại như vậy, tự nhiên càng thêm phấn chấn, hét lớn một tiếng,“Các ngươi vẫn là nam nhân sao, có phải loại hèn nhát hay không, một người mới chưa từng chịu sự huấn luyện so với các ngươi cũng cường mạnh hơn, nếu ai không được thì trở về nhà ôm lão bà hài tử đi!”
Tô Mạt âm thầm phỉ nhổ, A Lí, ngươi thật là người sinh ra làm huấn luyện hả!
A Lí liền dựa theo thể năng cực hạn của Hoàng Phủ Cẩn để huấn luyện, áp dụng cho đám nhãi ranh kia đã từng tỏ vẻ khinh miệt chủ tử mình!
Vì thế lúc chiều trở về, ngay cả bao gồm cả Hoàng Phủ Cẩn cơ hồ đều chống đỡ không được.
Tô Mạt lại càng nằm ườn ra trên một khối tảng đá lớn giả chết.
Đám nam nhân văn nhược chút xíu, nằm úp sấp xuống giả chết cũng không chịu động đậy.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn đứng như trước, thở dốc vài cái, đi được hai bước, lắc lắc lư lư, vẫn là không đổ ập xuống.
Những người đó nằm trên mặt đất ngổn ngang lộn xộn, ngước nhìn lên hắn, thật sự là bậc thần tiên a!
Quá phục!