Mới tháng năm đều mặc áo đơn, còn là một đám cao lớn vạm vỡ, có thể cảm giác được phía dưới lớp vải mỏng manh kia chất chứa cơ bắp mạnh mẽ sức bật vô hạn.
Từ Tam thấy Tô Mạt vừa lòng gật đầu liên tục, đắc ý nói với đám người Lưu Hỏa giải thích:“Tiểu thư đã sớm phân phó trước rồi, những nam tử mười ba đến hai mươi hai tuổi đều chỉ có thể ăn thịt gà vịt, trứng gà, thịt bò, rau dưa, trái cây, không có thể ăn thịt heo, trừ bỏ ngày mùa, mỗi ngày đều phải chạy ba mươi dặm......”
A Lí cùng Lan Như vài người bọn họ còn đỡ, cho dù kinh ngạc cũng chỉ là là hai mắt trong trẻo.
Lưu Hỏa lại không được, quả thực là hai mắt như chuông đồng, miệng như cái đại bồn.
Liễu Đại bổ sung nói:“Cái này cũng chưa tính đâu, bước đầu chúng ta đã giúp tiểu thư chọn lựa qua. Lần đầu tiên chạy thửu trước mười lăm dặm, chạy không được thì không cần tuyển, cho dù ngươi biết chút quyền cước công phu, hoặc là ngươi đã từng tòng quân đánh giặc, giết qua người cũng không được chọn......”
Lưu Hỏa không phục nói:“Vậy, ngươi nói ta như thế nào?”
Liễu Đại lắc đầu,“Tiểu ca không thể được.”
Lưu Hỏa cười ngất, hắn tuy rằng võ công so ra kém A Lí, nhưng cũng tuyệt đối xem như cao thủ, thế nhưng...... Nói hắn không được?
Hắn không phục lắm, vẻ mặt đau khổ nói với Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn:“Thiếu gia, tiểu thư, vì sao Lưu Hỏa không được?”
Tô Mạt khoanh tay đi lên trước, cười nói:“Chưa nói ngươi không được, nhưng là ngươi phải đi theo thiếu gia, bất quá cuộc huấn luyện từ ngày mai bắt đầu, ngươi có thể theo chúng ta đến tham gia.”
Lưu Hỏa vừa nghe âm thầm hăng hái, hắn cũng không tin.
Liễu Đại thỉnh Từ Tam để các huynh đệ đến nói chuyện một chút, mọi người đều nghe được nhiều chuyện từ nàng, đa số bọn họ đều chưa có dịp gặp nàng.
Tô Mạt hơi hơi cười tiến lên trước, Liễu Đại giới thiệu xong rồi, nàng nâng tay ý bảo mọi người im lặng.
Những người đó đại bộ phận đều kinh ngạc nhìn nàng, chỉ là một nữ oa nhi?
Dáng người nho nhỏ?
Bộ dáng mềm mại xinh đẹp.
Có thể dẫn dắt bọn họ sao?
Bọn họ lại là nam nhân giống như sói như hổ!
Tô Mạt cũng không nói suông, mạnh miệng, nói lời hư không làm gì, nàng phiền nhất là dài dòng văn tự và nói suông, chẳng qua chỉ là để lộ sự diễn thuyết thiếu sức sống vô vị của bản thân mà thôi.
Nàng đi đến một bên trên đài cao, như vậy có thể làm cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy nàng.
Trong đầu nhanh chóng tính toán một chút diện tích đất đai còn trống, nhân số, tốc độ gió, sau đó trong nháy mắt xuất ra giọng nói âm lượng đủ lớn để mọi người có thể nghe.
Dù sao đầu óc của thiên tài là rất khác biệt, con người có tố chất thần thánh.