Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 547: Bị dọn đi hang ổ thua thảm bại 06




Chờ bọn hắn đi rồi, Tô Mạt ngáp một cái,“Ai nha, có chút buồn ngủ nha. Hễ khi buồn ngủ, ta lại muốn giết người!”

Nàng hơi hơi cười nhìn Tống Dung Hoa,“Nhất là đối với nữ nhân muốn tơ tưởng đến Hoàng Phủ Cẩn của nhà ta.”

Tống Dung Hoa thần kinh đột ngột nhảy dựng lên.

Tô Mạt vỗ vỗ hai má của nàng,“Chọc ngươi thôi, ta thích người ta nói Hoàng Phủ Cẩn tốt, thích nhiều người thích hắn, điều này chứng minh sức hấp dẫn của hắn lớn, do đó cũng chứng minh sức quyến rũ của ta!”

Nàng cười ha ha, nghênh ngang mà đi, lưu lại hai huynh muôi sợ tới mức kinh hồn táng đảm.

Tống Dung Hoa choáng váng mơ hồ đứng lên, đi được hai bước, lập tức té ngã, kìm không được toàn thân phát run.

“Ngũ, Ngũ ca......”

Tống Ngũ làm sao còn sức lo lắng cho người khác, ngày thường diễu võ dương oai, đó là mang theo đủ đám tay chân.

Đi phá phách cướp bóc, hoặc là khi dễ người yếu đuối.

Giống như Tô Mạt hôm nay dẫn theo võ lâm cao thủ như vậy, người người đằng đằng sát khí, bộ dáng như kiểu dùng một đầu ngón tay đều có thể đâm chết bọn chúng luôn.

Hắn còn có thể có làm gì được?

Hắn không thua, thua bất quá chỉ là tùy tùng đi theo không đắc lực.

Nếu có võ lâm cao thủ, hắn nhất định sẽ không thua.

Hắn đấm mạnh một cú xuống bàn, giận dữ hét lớn:“Quân tử báo thù...... Ai nha......”

Trên chỗ bị thương làm cho hắn đau đớn khó nhịn, hơn nữa bị dọa đến suy yếu vô lực, hắn căn bản vã mồ hôi không có khí thế.

Hừ hừ bất quá chỉ là muỗi mà thôi.

Không bao lâu, lại có người đùng đùng bước lên lầu, bộ dáng hùng hổ tức khí.

Tống Ngũ nóng nảy, thảm rồi thảm rồi, ma nữ kia lại đã trở lại.

Chẳng lẽ nhất định phải giết hắn sao?

Hắn sợ tới mức rốt cục nhịn không được lập tức tè ra quần.

Tống Dung Hoa lại khóc sướt mướt.

“Thể diện của Tống gia chúng ta thật sự là bị các ngươi làm mất hết!”

Tống đại vẻ mặt băng hàn, tức giận đến sắc mặt xanh mét, hận không thể đem đem hai đứa đệ đệ muội muội không nên thân mất mặt kia một cước đá chết luôn cho rồi.

Tống Minh Dương chậm rãi từ bên ngoài tiến vào, chậm rì rì nói:“Ta vừa hồi kinh, thì có người cảnh báo, cho dù là động đến đất đai trên đầu Thái tuế gia, cũng đừng đi đâm chọt vào mắt của Tô tiểu thư, nếu không nàng ta nhất định sẽ làm cho ngươi ba năm gặp ác mộng.”

Tống Dung Hoa ô ô khóc,“Đại ca, đại ca, ngươi phải làm chủ cho ta, Tô Mạt con tiện nhân kia nàng ta là cố ý, ta cùng Ngũ ca đang ở trong này uống rượu, nàng, nàng liền......”

“Tiểu muội, chẳng lẽ muốn tìm Tô tiểu thư đối chất sao?” Tống Minh Dương châm chọc nhìn nàng, vẻ mặt khinh thường.