Cùng hoàng gia hợp tác, mặt tiền cửa hiệu dễ tìm, đồng thời ứng phó với đám binh sĩ lưu manh và bọn nha dịch đi tuần tra trong kinh thành, cũng dễ dàng, không cần sợ hãi.
Nếu không cửa hàng vừa mới mở được ra, những người đó giống như ruồi bọ vây đến, cả ngày tới tống tiền đòi tiền, không làm ăn được còn có khả năng gặp phải chuyện lên quan xét xử.
Nay có hoàng đế làm chỗ chống lưng, nhị điện hạ cùng ngũ điện hạ ngồi trấn giữ ở đó, phóng tầm mắt ra khắp toàn bộ kinh thành, ai dám không để cho nàng buôn bán yên lành chứ?
Mấy ngày sau, lão phu nhân cùng đại tiểu thư từ vườn hoa trở về, Tô Nhân Vũ cũng từ trong cung đưa đến một tin tức.
Mọi người đều ngồi vây quanh ở trong phòng lão phu nhân ăn chút điểm tâm, thưởng hoa xuân, nghe hắn nói chuyện.
“Bệ hạ rốt cục đã hạ quyết tâm muốn phong vương.”
Tinh quang trong mắt lão phu nhân chợt lóe lên, nhìn Tô Nhân Vũ,“Nhị điện hạ có được phong tước không?”
Hoàng Phủ Cẩn trước nay không được sủng, mọi người luôn luôn nhìn hắn như thế nào trước, bởi vì việc này sẽ quyết định phương thức kết giao cùng thủ đoạn kế tiếp các đại gia tộc.
Tô Nhân Vũ nói:“Có. Nhị điện hạ là Lâm Giang vương.”
Tô Mạt tức giận đến lông mày dựng đứng lên, nhẹ nhàng hừ một tiếng, Lâm Giang vương là quận vương, hoàng đế đây là biểu đạt khinh miệt đối với Hoàng Phủ Cẩn sao?
Nàng phồng miệng lên không nói gì.
Lão phu nhân nhìn nàng một cái, lại hỏi:“Các hoàng tử khác còn có được phong vương không?”
Tô Nhân Vũ lắc đầu,“Bệ hạ nói Ngũ điện hạ còn nhỏ, sau hai năm nữa, để cho nhị điện hạ phong vương trước, ra khỏi cung ở. Vương phủ cũng đều chỉ định rồi, tòa nhà Vương phủ ở ngoài cửa hoàng thành Đông An. Nguyên là tiền triều phủ đệ của Lục lão vương gia.”
Tiền triều Lục lão vương gia, là Lục bá phụ của nữ đế, nghe nói từ nhỏ rất mực yêu thương nữ đế, sau đó không biết vì nguyên nhân gì hai người càng ngày càng gây ra bất hòa.
Lúc trước khi nữ đế nhường ngôi, gây ầm ỹ với Lục vương gia một trận, đem hắn đuổi ra khỏi kinh thành, sau đó đuổi đến Nam Việt.
Tiền triều vương gia ở đất phong là có thể có được số lượng quân đội nhất định, để trấn thủ biên cương.
Sau đó lão vương gia đã không đến kinh thành nữa, chỉ có hàng năm hai lần vào chầu mừng lễ, đem lễ vật dâng tặng vào trong cung.
Nghe nói Lục vương gia cùng hiện tại hoàng đế quan hệ cũng không tệ lắm, ngược lại còn tốt hơn với nữ đế, năm đó thời điểm hoàng đế làm hoàng phu, lục vương gia cũng rất thưởng thức hắn.
Tòa Lục vương phủ kia, ở hoàng thành ngoại, là địa phương gần sát nội thành nhất.
Mấu chốt là quy chế của nó lại là quy chế Thân vương, nhà cửa bên trong liền nhau, nghe nói có hơn tám ngàn gian.
Điều này, tất cả mọi người đều thấy rất khó hiểu.