Tô Mạt nhíu mi, lại tới nữa rồi, cứ như vậy hoài.
Chẳng lẽ nàng mặt ngoài có quan hệ tốt với ngũ hoàng tử biểu thị có quan hệ tốt thật sao?
Đang đi ra ngoài, Hoàng Phủ Giới vọt tới, lớn tiếng nói:“Phụ hoàng, còn có ta nữa. Ta cũng có thể.”
Hoàng đế không kiên nhẫn, vẫy vẫy tay,“Vậy ngươi liền đi theo đi.”
Hoàng Phủ Giới vui vẻ, cáo lui đi ra ngoài, đuổi theo Tô Mạt,“Tô Mạt, phụ hoàng cũng cho phép ta đi theo ngươi làm. Về sau có cái gì phiền toái, cứ việc tìm ta. Còn nữa, ngươi cũng do ta quản.”
Tô Mạt liền bĩu môi, không trả lời, Tô Trì trách mắng:“Ngươi còn giống một thiên kim tiểu thư sao?”
Tô Mạt cắn môi, đi theo hắn tới khóa viện sương phòng.
Tô Trì bảo nàng đóng cửa lại, sau đó nhìn thẳng nàng,“Như thế nào không hiểu chuyện như vậy? Chẳng lẽ không biết lão tổ mẫu cùng phụ thân vất vả kinh doanh là cái gì sao? Ngươi trước nên suy nghĩ cho gia tộc, suy nghĩ cho Quốc Công phủ, sau đó mới tới tâm tư bé nhỏ của ngươi.”
Tô Mạt bị hắn nói được hỏa đại, trả lời lại một cách mỉa mai nói:“Đại ca cũng quá nóng vội đi. Chưa làm sáng tỏ vấn đề đã giáo huấn ta? Chẳng lẽ ta không thể cùng người khác kết giao sao? Mọi người đều là bằng hữu, ngày ngày giáp mặt nhau, chẳng lẽ ta nên nghiêm mặt lạnh lùng, làm ra bộ dáng người khác thiếu nợ ta mười vạn xâu tiền không trả, ai cũng không để ý? Các ngươi đương nhiên có thể, ngươi là thư đồng thái tử, tự cao tự đại, ai dám nói ngươi cái gì? Ta bất quá chỉ là một tiểu nha đầu, nếu ta làm như vậy, ánh mắt mọc trên đỉnh đầu, còn ra cái thứ gì chứ?”
Tô Trì bị nàng làm cho tức nghẹn lập tức không biết phản đối sao, sắc mặt băng hàn,“Ngươi, thật sự là không thể nói lý. Khi nào thì gây ra tội vạ, ngươi sẽ biết thế nào là lợi hại.”
Tô Mạt thi lễ,“Làm phiền đại thiếu gia lo lắng. Đại thiếu gia cứ đi theo thái tử điện hạ, tự nhiên sẽ hồng phúc tề thiên.”
Nói xong nàng xoay người muốn đi.
Tô Trì giận dữ, vươn tay chụp lấy cổ áo nàng.
Tô Mạt nhíu mi, quay đầu né tránh, hành động như thế càng thêm chọc giận Tô Trì.
“Ta còn không biết ngươi có học công phu!”
Hắn trong lúc nhất thời bị khơi dậy lửa giận, năm ngón tay như trảo, chụp vào đầu vai Tô Mạt.
Tô Mạt bất quá chỉ có nội lực, giả thần giả quỷ dọa Triệu tiên sinh còn được, làm sao là đối thủ của Tô Trì.
Hai chiêu thì bả vai nàng liền bị không chế, lắc lắc cánh tay áp tới trong lòng, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng,“Ta cảnh cáo ngươi, an phận thủ thường cho ta. Hoàng Phủ Giác kia không phải như ngươi tưởng ôn nhu như vậy đâu, mưu kế trong bụng hắn, đem mười người như ngươi buộc lại với nhau cũng không đủ đâu.”