Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 466: Thả con tép, bắt con tôm tính kế lẫn nhau 02




Tô Mạt che miệng cười khẽ,“Không cần ngươi lo, chúng ta đều thu thập xong rồi, chờ ngươi trở về, chỉ cần mang theo bao lớn bao nhỏ mang về là xong.”

Hoàng Phủ Giới ngượng ngùng cười cười, gãi đầu, nới với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, ngươi không phải nói nơi này có hồ sen rất lớn sao? Dẫn ta đi xem với.”

Hoàng Phủ Giác nhìn về phía Tô Việt,“Ăn cơm trước, sau khi ăn xong kêu Tô Việt dẫn chúng ta cùng đi coi.”

Nơi này Tô Việt đã tới vài lần, có vẻ quen thuộc.

Tô Việt đang yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn hoàng đế, lại nhìn Tô Mạt, trên mặt vẻ mặt có chút sầu lo.

Nay đúng là lúc hoa đào nở rộ, đại tiểu thư làm điểm tâm là món mà lúc hai tỷ muội bọn họ chơi đùa nghĩ ra món ăn đó, dùng các loại dáng hoa khác nhau khắc thành khuôn mẫu, giống y như thật.

Có hoa đào, mẫu đơn, hoa hồng …vân vân các loại hình dáng khác nhau.

Tô Mạt kêu A Cổ Thái giúp nàng từ những hoa tươi điều chế ra các bột hoa có thể sử dụng trong thực phẩm, lúc bỏ vào món điểm tâm thì mùi hương quyện vào trong bánh, lúc hấp bánh thì mùi hương lan tỏa theo hơi nước, theo hơi nước tràn ngập ra ngoài, bốn phía tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Nói là để cho đại tiểu thư đi làm, thực chất chỉ là chỉ huy một chút, có tính tượng trưng đảo qua vài cái thôi, điểm tâm chân chính đã có đầu bếp nữ chuyên môn điểm tâm làm.

Các đầu bếp đó là Tĩnh thiếu gia biết Tô Mạt thích ăn điểm tâm liền mời tới, chỉ cần nàng rời kinh thành đi tới địa phương khác ở vài ngày, hai nữ đầu bếp kia sẽ đi theo nàng.

Có các nàng ấy giúp đại tiểu thư, Tô Mạt không lo lắng gì cả, khẳng định có thể làm ra món điểm tâm không thua gì đầu bếp ngự thiện phòng.

Mọi người dùng bữa xong, Tô Mạt sai người dọn đi bát đũa, lại bưng tới bếp lò nhỏ pha trà uống.

Nơi này nàng có gần hết các loại trà, hơn nữa đều là loại trà mới tốt nhất, phàm là nơi nào có, người của Tĩnh thiếu gia sẽ nghĩ biện pháp bằng tốc độ nhanh nhất vận chuyển lại đây.

Những điều này Tô Mạt không biết, nàng cứ nghĩ là hắn mua từ chỗ mấy tiệm bán trà.

Mà hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không chủ động giải thích cho nàng biết, cho dù tiêu phí khí lực rất lớn, cũng nhẹ nhàng bâng quơ một câu,“Nhìn thấy có thứ này, nghĩ rằng có thể nàng thích, thuận tay liền mua đến đây.”

Ngoài loại trà xanh tới từ phía Nam, còn có Vuc Di Nham trà, Kỳ Môn hồng trà, Lục An trà xanh…vân vân, chỉ cần là có, Tô Mạt không câu nệ cái gì, đều giao cho đôi phu phụ Hồ tiên sinh, tùy ý bọn họ sử dụng.

Đối với nàng mà nói, những đồ vật cho bản thân dùng, đủ dùng là tốt rồi, không cần phải cất giấu đi không cho người thân bên cạnh, đến lúc đó lại lưu lại thanh danh là ‘ vắt cổ chày ra nước.’.