Người đến là Ngô mụ mụ, lão bà của lão Ngô thợ quản lý việc trồng cây ở khu phía sau vườn hoa số 6, đôi phu phụ hai người bọn họ dẫn theo cả hài tử ở tại trong đại viện cho nhân viên mà Tô Mạt cho người xây dựng lên.
Lão Ngô là thợ trồng cây chăm sóc hoa cỏ rất giỏi, là sư phó rất đắc lực trong vườn cây của Tô Mạt.
Thấy bà ta kinh hoảng như thế, Tô Mạt lập tức nói:“Ngô mụ mụ, xảy ra chuyện gì?”
Ngô mụ mụ bước lên phía trước vội vàng nói:“Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, phía sau có hai đứa nhỏ, một nam hài tử một nữ hài tử, đều máu me nhầy nhụa, thật sự rất dọa người a!”
Giữa ban ngày, lại là dưới chân thiên tử, thế nhưng có người cả thân máu me be bết ngã ở dưới vườn hoa của bọn họ, nghe có vẻ rất đáng sợ a.
Nàng vội nói:“Chúng ta đi ngay xem sao.”
Nàng quay đầu nói với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ, ta có đem đồ cho tỷ, ngươi về phòng trước xem đi.”
Nàng biết đại tiểu thư thích sạch sẽ, bị bệnh quá sạch, không thích gặp những thứ bẩn thỉu dơ dáy.
Hơn nữa tỷ tỷ hiện tại đã lớn, cũng đã đến tuổi cập kê, không thể tùy tiện gặp người ngoài.
Dù sao cũng có mụ mụ trong nhà đi theo, nếu quá phận, lão phu nhân cùng Vương phu nhân sẽ gây áp lực cho Quốc Công, lại cấm không cho đại tiểu thư ra ngoài nữa.
Đại tiểu thư suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền cùng Kim Kết đi vào trong nhà.
Hồ tiên sinh sai người đi đến phòng khám bệnh của hắn chuẩn bị hòm thuốc, nấu nước ấm, vải bố trắng sạch sẽ.
Hắn lại đi trước một bước đuổi kịp Ngô mụ mụ.
Tô Mạt vẫy tay Hồ Tú Hồng, Thủy Muội vội chạy theo, vừa nhấc chân đã chạy nhanh đi.
Lại bị Tĩnh thiếu gia giữ chặt một phen, hắn hơi hơi nhíu mi,“Không được chạy.”
Trong vườn hoa nơi nơi đều là chướng ngại vật, võ công hiện tại của nàng vẫn còn hạn chế, lấy ra để dọa Triệu Khoan tiên sinh bảo thủ kia còn được, ở trong mắt hắn, nàng ngay cả tự mình chăm sóc bản thân cũng không biết.
Tô Mạt chu miệng, hướng hắn làm cái mặt quỷ,“Biết rồi.”
Nói xong quay đầu đi nhanh, bọn họ đến khu vực phía sau thì thấy, Ngô mụ mụ đã kêu hai mụ mụ khác dùng cánh cửa khiêng hai đứa nhỏ qua đây.
Hồ tiên sinh dặn các nàng chú ý, vững chắc nhanh nhẹn khiêng vào trong phòng khám bệnh.
Hồ Tú Hồng nhìn nhìn thấy máu liền hứng thú, nàng không giống như sư muội nhìn thấy máu thì khó chịu, ngược lại mở to đôi mắt giống như mèo thấy cá vậy.
Hai đứa nhỏ kia thoạt nhìn như là hai tỷ đệ, nữ hài tử lớn một chút, khoảng mười ba bốn tuổi, nam hài tử không quá mười một mười hai tuổi.