Hoàng đế càng ngày càng thích nha đầu chết tiệt kia.
Hoàng quý phi cắn khăn tay, trong lòng càng nghĩ càng hận, lại phải gắng hết sức nhịn xuống, bấu chặt đến nỗi trong lòng bàn tay đều thấy đau. Vốn nàng muốn dùng tiểu nha đầu kia để mượn sức Tô gia, còn muốn lợi dụng nàng lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn.
Nhưng nàng phát hiện tên Hoàng Phủ Cẩn kia, căn bản là không đoái hoài gì tới nhân tình thế thái.
Mấu chốt nhất không phải là bọn họ, mà là tiểu nha đầu này.
Hiện tại nha đầu chết tiệt kia, tuy là còn nhỏ, lại đem hết thảy mọi chuyện làm ra rất kín kẽ, không chịu thiếu ân tình của mình cùng Thái tử, cũng không chịu bề ngoài giả bộ luôn, càng không có thái độ muốn quan hệ thân thiết với bọn họ.
Tương phản, lại cùng Ngũ hoàng tử rất gần gũi.
Nàng tiến lên cười nói:“Bệ hạ, không phải mới vừa còn nói viết chữ viết đến nỗi cổ tay mỏi nhừ sao?”
Nàng lườm một cái, vuốt ve cánh tay hắn.
Hoàng đế cười nói:“Nhìn thấy bộ dáng nha đầu này hôm nay thực rực rỡ, ta cũng không thấy mệt nữa. Thật như bông hoa dịu ngọt, làm cho người ta thoải mái. Nhìn bọn chúng đi, chúng ta đều già rồi.”
Hoàng quý phi vội hỏi:“Bệ hạ ghét bỏ nô tì già?”
Tô Mạt nhìn nàng ta một cái, nàng ta không già, là có các phi tử trẻ hơn so với nàng ta.
Nàng cười nói:“Bệ hạ cho dù tiếp tục qua năm mươi năm sau, vẫn trẻ như bây giờ. Tâm tính quyết định tuổi tác. Nếu có thể duy trì tâm tính tươi vui, không mất đi sự hồn nhiên tươi trẻ. Vậy chẳng phải lão ông trăm tuổi cũng như hài đồng ba tuổi ư. Chẳng phải người ta đều kêu là lão ngoan đồng gì đó sao?”
Hoàng đế bị nàng chọc cười ha ha,“Ngươi nói như vậy, trẫm đang là lúc thiếu niên.”
Tô Mạt dùng sức gật đầu, nói thật, nàng phải thừa nhận, Thủ Chính đế là hoàng đế không tệ, ít nhất đến nay cai trị đất nước không vấn đề gì, thiên hạ thái bình, dân chúng có cuộc sống ấm no.
Ít nhất đều không có vấn đề lớn.
So với thời kì nữ đế, vó ngựa của quân phương Bắc tùy ý giẫm lên địa phận quốc gia.
Hoàng quý phi có chút ghen tỵ nói:“Ta thấy tiểu nha đầu này là muốn đến cầu bệ hạ đáp ứng việc nghỉ học, nha đầu này nhận làm người tốt, nhận ân tình của người khác mất rồi.”
Hoàng đế gật đầu hai ba cái, cúi đầu nhìn Tô Mạt,“Trẫm cảm thấy quý phi nói có lý.”
Tô Mạt không chút hoang mang nói:“Bệ hạ là ngôi cửu ngũ chi tôn, cho dù là mặt ngoài không mượn tên tuổi của bệ hạ làm việc thiện, làm được việc thiện rồi, thì đó cũng là long ân của bệ hạ chiếu cố đến. Nếu như không có bệ hạ ngày đêm vất vả cực nhọc, ngày ngày dốc hết tâm sức, làm sao chúng thần dân bá tánh lại có cuộc sống bình an giàu có như hôm nay? Dù sao tiểu nữ thực thấy thỏa mãn, ăn uống no đủ, sẽ không yêu cầu nhiều hơn.”