A Lí còn vận dụng quan hệ của Tĩnh thiếu gia, từ bên ngoài mời về mộ thợ luyện lò cực giỏi, tar thù lao rất cao, sắp xếp cả nhà lớn nhỏ bọn họ đều ở trong thôn trang.
Dù sao Đại Chu quốc đồ sứ phát đạt, người giỏi tay nghề cũng nhiều, trên cơ bản, công nhận đốt lò cuộc sống cũng rất cực khổ.
Cho dù là kỹ thuật tốt, cũng bất quá chỉ là kiếm nhiều hơn một chút, chỉ đủ cả nhà ấm no, nếu muốn thành thường thường bậc trung cũng đều thành vấn đề.
Cho nên vị Chử sư phó kia rất là thích đến đấy.
Có một vị Chử sư phó tay nghề tốt như vậy, có thể chuẩn xác nắm giữ nhiệt độ hỏa hầu khi đốt lò, dù sao, cổ đại còn chưa có nhiệt kế, không thể khoa học kiểm soát nhiệt độ, chỉ có thể thông qua kinh nghiệm đốt lò của Chử sư phó, mắt thường quan sát và phương thức phán đoán khác để nắm bắt nhiệt độ.
Bọn họ cũng bắt tay làm ăn với bên khai thác quặng mở và khí đốt, hàng năm sẽ mua một lượng than đá lớn, trong đó Tô Mạt đưa ra ý kiến, để lại phương pháp cho bọn họ, để bọn họ làm ra các loại than khác nhau.
Bởi vì tinh luyện kim loại truyền thống bình thường đều là dùng than củi, mà than củi là phải chặt cây cối, Tô Mạt sai bọn họ đi liên hệ với người ta mua than đá, đem than đá chưng khô …và các phương pháp gia công luyện chế, chế ra than cốc.
Dùng than cốc để đốt lò luyện chế thủy tinh cùng với luyện sắt, tạo ra công cụ làm bằng sắt, sẽ càng thêm phù hợp với chi phí.
Đông chí là ngày lễ lớn, cả nước từ trên xuống dưới đều vui mừng, sau đó, bách quan có thể được nghỉ ngơi một ngày.
Tô Mạt thỉnh cầu hoàng đế, cho phép lớp học hoàng gia của bịn họ cũng được nghỉ ngơi hai ngày.
Hoàng đế vừa mới vừa cùng các đại thần thương lượng xong chính sự, ý nghĩ có chút hỗn độn, mệt mỏi thật sự, liền hướng nàng vẫy tay,“Tiểu nha đầu, đến đây, lại đây.”
Tô Mạt nhu thuận đi qua.
Hoàng đế thấy nàng mặc áo khoác hải đường màu hồng, thân váy vàng nhạt, bên hông đeo khối ngọc bội lớn mà hắn ban cho, hơi có chút chói mắt.
Dù sao vẫn là một tiểu hài tử nhỏ xíu, khuôn mặt không bằng bàn tay người lớn, thắt khối ngọc bội to như vậy, có cảm giác cả người như trĩu xuống.
Hắn ha ha cười rộ lên, thấy nàng chu ra cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa hồng đỏ thắm, đôi mắt to trong veo như nước trừng lớn, hàng mi cong dài cao vút chớp lên chớp xuống, trái tim luôn luôn cứng rắn lạnh lùng của đế vương đột nhiên mềm lại, giang cánh tay đem nàng ôm lấy.
Đám người Hoàng quý phi cả kinh.
Hoàng đế cho tới bây giờ chưa ôm bất kì đứa nhỏ nào.
Kỳ thật Đại Chu quốc có cái quy củ không thành văn rồi, phụ thân cực ít khi ôm hài tử, đều là gia gia ôm tôn tử, cháu gái thì có nhiều, hài tử của chính mình phụ thân ngược lại cực ít khi bồng bế chơi đùa.