Vừa ra khỏi cửa, một trận gió lạnh thấu xương quét tới, khiến cho Tô Mạt không chịu nổi bắt đầu ho khan.
Tô Nhân Vũ vội cởi xuống áo khoác của mình xuống, quấn lên người Tô Mạt, tự mình ôm nàng ra cửa, đặt ở trong buồng xe ngựa to rộng ấm áp.
Đại tiểu thư khoác một chiếc áo choàng dài màu lam, liếc nhị tiểu thư một cái, lạnh lùng nói:“Nghe nói các ngươi đi đặt cược rồi?”
Tô Hinh Nhi hừ lạnh nói:“Ta vì sao không thể đặt cược. Ta đặt thất điện hạ vì ta cảm thấy hắn có thể thắng. Vậy thì tại sao không thể đặt?”
Nhị tiểu thư cười ôn nhu nói:“Đại tỷ, ta cũng vì muốn nhà chúng ta tốt thôi. Chúng ta đặt thất điện hạ, cũng coi như nể mặt hoàng quý phi. Tống tiểu thư dù sao cũng là......”
Đại tiểu thư xì một tiếng khinh miệt,“Điều này có quan hệ gì tới Hoàng quý phi chứ? Mọi người đặt cược, đặt chỉ vì muốn vui vẻ. Ngươi đặt cũng đã đặt rồi, không ủng hộ tỷ muội, chúng ta cũng không trách ngươi. Ta hỏi chỉ là vì các ngươi đêm khuya khoắt sai người đi đặt cược, cũng quá lén lút đi.”
Nhị tiểu thư sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt đỏ hoe.
Tô Trì thấy thế liền hỏi thăm vài câu, nàng ta vội cười nói không có việc gì.
Tô Trì thấy nàng ta sinh ra đã xinh đẹp, khí chất lại càng thêm nhu nhược, như một gốc cây u lan khiến cho người ta thương tiếc, liền khuyên nhủ:“Đại muội muội từ trước đến nay có chút lạnh lùng cao ngạo, ngươi cũng không cần khó chịu.”
Nhị tiểu thư vội hỏi:“Đại ca, ta không khó chịu. Ta là bị gió thổi vào mắt. Đại tỷ tỷ giáo huấn ta là đúng.”
Tô Trì thấy nàng ta hiểu chuyện như thế, không khỏi đối với nàng ta nể vài phần, cảm thấy nữ hài tử trong nhà này, thì thấy nàng ta là người tinh đời nhất.
Một đường xe ngựa lộc cộc, nghiền nát tuyết thành băng vụn, đã đến Thái Học viện.
Mọi người thấy nàng đến đây, có vẻ bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, bên trong mặc quần áo màu hoa đào hồng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo choàng lông cáo không pha tạp bất kì một sợi lông nào khác, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kiều diễm, so với ngày bình thưởng có hơn vài phần ôn nhu do bị bệnh, thiếu một chút lanh lợi, làm cho người ta trong lòng càng nảy sinh sự thương tiếc.
Tuyết ở Thái Học viện đã được quét tước sạch sẽ, dưới gốc cây cổ thụ cao to kia không hề có một tý tuyết nào cả, sạch trơn.
Sân bãi bên ngoài cũng đã dọn sạch sẽ, chuẩn bị đua ngựa.
Tổng cộng có năm con ngựa, nhìn là biết đều là những con ngựa cao to mạnh mẽ. Người biết nhìn ngựa sẽ thấy ngay đây là ngựa tốt.
Lại nhìn Tô Mạt kia thân thể nhỏ con, con ngựa này cao to, nàng có thể để chân vào bàn đạp sao?
Người đặt nàng thua đều cười hớ hớ, cứ nhắm mắt lại là thấy như có bông tuyết với hình dáng thỏi bạc rơi vào trong túi áo mình.