Tô Mạt thấy Ngũ điện hạ nhìn nàng, bèn cười cười, lập tức liền đụng phải ánh mắt âm trầm của Tô Trì.
Tô Mạt bĩu môi, chưa gặp qua kiểu người như Tô Trì vậy, cho dù là phe cánh đối địch, mọi người cũng là nói cười giỡn với nhau, không thấy Hạng Vũ muốn nấu chín phụ thân của Lưu Bang, hắn đều nói phân cho hắn một bát canh thịt sao?
Kia mới là chính khách không biết xấu hổ.
Xem Thái tử cùng Ngũ điện hạ cũng không ganh ghét ra mặt, chẳng lẽ nàng là muội muội của thư đồng Tái tử nên chính nghĩa từ chối nói: ta là người của Thái tử, ngươi cách ta xa một chút?
Cũng có điểm quá buồn cười!
Triệu học sĩ hôm nay tinh thần phơi phới, mặc một thân áo bào mới, nghe nói là bệ hạ ban cho, tấm áo hôm trước bị mực nước nhiễm phải rồi.
Hắn quét mắt thấy phía dưới một cái, hôm nay mọi người đều quy củ, thực hợp hắn tâm ý.
Hắn hướng Tô Mạt ngoắc,“Tô Mạt, ngươi lại đây.”
Tô Mạt đứng dậy, thực nhu thuận đi qua, hành lễ với tiên sinh.
Triệu học sĩ chỉ ra một đoạn trong sách, cười dài nói:“Ngươi học thuộc trước một lần.”
Tô Mạt biết phương diện học thuộc lòng tại đây có khối người biết, hôm qua nàng bất quá là vì muốn đạt được mục đích có một phần đãi ngộ tốt, cũng không muốn gây chú ý a.
Cho nên nàng nói:“Tiên sinh, Thái tử cùng các vị điện hạ đều ở đây, đệ tử không dám lỗ mãng.”
Triệu học sĩ vuốt râu cười ha ha, trêu ghẹo nói:“Ngươi tiểu nha đầu này, hôm qua ngay cả tiên sinh thiếu chút nữa cũng đánh, hôm nay còn nói bản thân không dám lỗ mãng?”
Tô Mạt vội quỳ xuống bồi tội,“Thỉnh tiên sinh trách phạt, đệ tử cũng không dám nữa. Hôm qua thật sự là lần đầu.”
Triệu học sĩ đem nàng nâng dậy, càng thêm thích nàng, thấy nàng tuổi còn nhỏ. Bề ngoài nhu hòa mang nét đẹp tĩnh lặng, bên trong là đức tính mạnh mẽ như gió như sấm, là một nữ hài tử không cho phép bị khinh thường.
Hơn nữa không thể coi nàng là tiểu nữ nhi, phải coi nàng như một người trưởng thành có trí tuệ.
Triệu học sĩ cười nói:“Không sao, ngươi cứ việc đọc thuộc. Thái tử điện hạ bọn họ đều đã biết đọc thuộc, nhưng vẫn có nhiều người chưa biết đọc thuộc.”
Tô Mạt thấy hắn thành khẩn, liền hắng giọng, bắt đầu đọc lanh lảnh "Thang chi, 《 Bàn Minh 》 viết: "Cẩu nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân." (Dịch: Lời Bàn minh của vua Thang nói rằng: Gột rửa cáu bẩn, trở thành con người mới, ngày ngày đổi mới, lại càng phải mới nữa.)
《 Khang Cáo 》 viết: "Tác tân dân." (Thiên Khang cáo (Chu thư) nói: Phải cải tạo những di dân [của nhà Thương] trở thành những người dân mới [của triều Chu].《 Thi 》 viết: "Chu tuy cựu bang, kì mệnh duy tân." Thị cố quân tử vô sở bất dụng kì cực......" (Dịch: Kinh Thi nói rằng: "Chu tuy là nước cũ [từ triều Ân] nhưng đã chịu mệnh Trời, mệnh ấy là mới". (Thi. Đại nhã. Văn Vương, chương I) Bởi thế người quân tử [đối với mọi việc trên] chẳng có việc gì là không dụng tâm dụng lực đến triệt để (mọi việc đều mang hết sức lực của mình).
Nàng hành văn liền mạch lưu loát đọc thuộc hết, thanh âm thanh thúy êm tai, lanh lảnh như tiếng chim Hoàng oanh.