Nhưng mà nhìn bộ dạng của Hắc Xà, hắn không để ý tới những điều đó.
Hắn không để ý, nhưng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt không thể không để ý.
Khi nói chuyện, tiếng hí hí đang tiến gần đến, Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy rất rõ, không quá năm dặm nữa.
Xem ra hôm nay Hắc Xà cũng là do tình thế bắt buộc.
Tô Mạt nhìn về phía Mị Kiều, “Mị tỷ tỷ, chẳng lẽ các ngươi luôn hành sử tàn nhẫn không còn đường lui vậy sao?”
Khi đối đầu với kẻ địch, bọn họ có thể dùng đồng thời độc dược, rắn độc và cả thuốc nổ, Tô Mạt đã trải nghiệm qua, biết rõ lợi hại trong đó, nhưng cũng không oán gì bọn họ.
Nhưng hôm nay vậy mà lại lấy tính mạng của người vô tội đến để uy hiếp người khác, chuyện đã không còn nhỏ nữa rồi.
Nếu hiện giờ đáp ứng bọn họ, vậy về sau Hắc Xà muốn làm gì, muốn đạt được mục đích gì, đều có thể đến uy hiếp bọn họ rồi.
Ánh mắt của Mị Kiều cũng có chút không bình thường, dò xét nhìn Hắc Xà, Hắc Xà cũng không nhìn nàng, nghe thấy Tô Mạt gọi nàng là Mị tỷ tỷ, ngược lại tức giận nhìn Tô Mạt.
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm nghị nói: “Hắc Xà, nếu ngươi dùng đến chiêu này, vậy thì không còn là vấn đề của chúng ta nữa, mà sẽ là Đại Chu và Nam Trạch đối đầu. Ngươi nghĩ cho kỹ, ngươi có thể gánh được hậu quả này hay không.”
Vốn là ân oán giang hồ, hai nhà tự mình giải quyết.
Hiện giờ Hắc Xà muốn làm to chuyện lên, liên lụy đến dân chúng vô tội, còn tập kích trạm dịch của Đại Chu.
Vậy thì đối với tân đế mới đăng cơ của Đại Chu, đương nhiên bị coi là xâm phạm, tuyệt đối sẽ không buông tha, nhất định phải làm rõ ràng với Nam Trạch.
Hơn nữa danh tiếng nổi danh một phương, Quân gia Nam Trạch, mặc kệ là có nhiều bí ẩn đến đâu, nếu muốn đối địch với cả Đại Chu, là chuyện không thể.
Bằng không, bọn họ có năng lực như vậy, thì đã sớm không cần lén lút trốn khắp nơi, chỉ làm chuyện không thể để cho người khác biết.
Hai bên đứng đối mặt với nhau, người nào cũng không chịu nhường.
Hắc Xà âm ngoan nhìn Tô Mạt, “Trời đã sáng, mọi nơi đội rắn đi đến, tất nhiên sẽ không còn một vật sống tồn tại. Hiện giờ chúng nó chỉ mới đi qua vùng không có người sống, chẳng qua là một số chim chuột thôi, nếu là đến chỗ đường lớn, chỗ thôn xóm, các ngươi nên tưởng tượng sẽ thành cảnh tượng gì.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn âm trầm, càng ngày càng cảm thấy người này ngoan độc không hề có nhân tính, là tai họa tuyệt đối không thể lưu lại.
Hắn nhướn mày, nói với Tô Mạt, “Mạt nhi, đưa giải dược cho Mị cô nương, thả bọn họ đi.”
Tâm tư Tô Mạt xoay nhanh, trong khoảnh khắc cũng có chút do dự, nàng lên tiếng, bảo Lan Như đưa ra giải dược.
Lan Như không tình nguyện lấy giải dược ra, ném cho Yêu Xà