Có biết bao võ lâm hào kiệt, tuy rằng oai phong một cõi, hô phong hoán vũ, nhưng cuối cùng đều thất bại bởi chuyện tình cảm.
Tiểu nha đầu này, quả nhiên là làm được chuyện lớn.
Yêu Xà cười cười, “Ta gọi là Mị Kiều, làm quen một chút.”
Không nghĩ tới kẻ địch lại chủ động làm quen với mình như vậy, Tô Mạt cũng không ngạc nhiên, gọi một tiếng Mị cô nương.
Mị Kiều cười duyên nói: “Ngươi vẫn nên gọi ta là Mị tỷ tỷ đi, nếu có một muội muội như ngươi, ta thật sự là có không ít điều vui vẻ.”
Nghe nàng ta nói vậy, ngược lại Tô Mạt không muốn đi ngủ, nàng cười nói: “Một khi đã vậy, mời Mị tỷ tỷ ngồi. Dù sao thì trời cũng đã sáng, cơn buồn ngủ cũng qua rồi, chi bằng ngồi uống chút gì đó.”
Nàng bảo Lan Như đi chuẩn bị.
Lan Như cũng ngạc nhiên về sự biến hóa này, cười nói: “Tiểu thư, có cà phê và bánh ngọt.”
Đây là do Tô Mạt lúc nhàm chán đột nhiên nhớ tới, nói là muốn uống cà phê ăn điểm tâm.
Cà phê là cống phẩm của Đại Chu từ hải ngoại, nhưng mà mọi người không biết dùng, hơn nữa cũng không quen uống, tình nguyện dùng trà.
Cho nên cơ bản là không tiến cống rồi.
Sau này Tô Mạt ngẫu nhiên nói ra, Hoàng Phủ Cẩn lấy ra từ đại nội, nàng liền thể hiện một lần, còn dạy cho tỷ muội Lan Nhược.
Về sau Hoàng Phủ Cẩn liền chú ý đến, cho người thu mua từ hải ngoại, dù sao nàng cũng không cần nhiều lắm, cũng chỉ là ngẫu nhiên hứng lên muốn uống, dù giá có lên tới hoàng kim thì cũng không là gì.
Lan Như ở một bên nghiền cà phê, sau đó dùng bếp nhỏ nấu lên, mặt khác còn có điểm tâm làm từ trước.
Không lâu sau, cả gian phòng đều là mùi cà phê cùng mùi hương ngọt ngọt của điểm tâm.
Mị Kiều ngạc nhiên đi qua nhìn thử, “Đây là cái gì?”
“Có thể lần đầu uống sẽ không quen, tỷ tỷ có thể nếm thử xem, nếu thích, sau này có thể thường tới.”
Tuy rằng là kẻ địch, nhưng kết giao cùng với kẻ địch, có đôi khi cũng là một loại đầu tư.
Huống hồ Mị Kiều cũng không phải là người đứng sau màn, nhiều lắm cũng chỉ là thuộc hạ thôi.
Lan Như nấu xong cà phê, dùng cốc sứ có quai cầm để đựng, bên dưới còn có một cái địa nhỏ cùng bộ với cốc, bên trong còn có một chiếc thìa bạc cán dài.
Bưng lên cà phê và điểm tâm, dao bạc dĩa bạc, ngoài ra còn có đường hoa ai, không có sữa bò nguyên chất, đã có sữa bò tinh chế.
Là Tô Mạt bảo Hồ Tú Hồng Và A Cổ Thái dùng phương pháp độc nhất luyện thành, thuận tiện mang theo, hơn nữa cũng không dễ bị hỏng.
Tô Mạt điều chỉnh hương vị cốc của mình, chậm rãi thưởng thức, Mị Kiều nhìn nàng một cái, liền bưng cốc của mình lên, vén khăn che mặt uống một ngụm.