Nàng ta lườm Doãn Thiếu Đường, Doãn Thiếu Đường lập tức cười nói: “Tô tiểu thư cảm thấy ta thế nào?”
Nhạc Phong Nhi hừ nói: “Lai lịch không rõ ràng, với tính đa nghi của Tô tiểu thư, chẳng lẽ sẽ thân cận với mọi người sao? Mặc dù là thân cận, chỉ sợ cũng có mục đích không thể cho người khác biết, ngược lại mọi người lại cẩn thận như vậy. Chẳng qua là những chuyện này không có quan hệ gì với vương gia chúng ta, hình như là vì chuyện của người.”
Doãn Thiếu Đường hiếu kỳ nói: “Chuyện gì vậy?”
Nhạc Phong Nhi mấp máy môi, giả bộ nói: “Ta mà một nữ tử, lại không được tiểu thư thích, đâu thể biết được.”
Nói xong, nàng nhìn Ngụy An Lương một cái, cũng không biết Ngụy An Lương có hiểu ý hay không.
Buổi tối, Tô Mạt rửa mặt chải đầu xong, cùng Lan Nhược chỉnh lý lại tin tức.
Theo mùi hương của con rắn kia cung cấp cho họ một thông tin, thế nhưng lại ở ngay vùng này, cũng là theo ra bắc đi vào nam.
Mặt khác, nhân chứng sống kia không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lưu Hỏa và Lưu Vân trông coi chặt chẽ, tuyệt đối không để cho người ngoài nhìn trộm tí nào, hơn nữa bọn họ cũng diễn trò, đến khi đêm khuya yên tĩnh sẽ giả vờ thẩm vấn.
Ít nhất sẽ làm cho người khác cảnh giác, dù nhân chứng sống kia hiện giờ đã không còn khả năng tự sát và dũng khí, tuy nhiên còn chưa chịu khai ra, nhưng chuyện đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Như vậy có thể khiến cho kẻ địch rối loạn, sẽ ra tay lần nữa.
Đến lúc đó bọn họ gặp chiêu phá chiêu.
Hai người nói chuyện, ban đêm yên ắng, cách vách vang lên tiếng kêu thảm thiết khiến người sởn gai ốc, thật giống như là gặp chuyện gì khủng bố vậy.
Lan Như che miệng cười trộm, “Tiểu thư, không biết Lưu Vân và Lưu Hỏa lại làm cái gì nữa.”
Tô Mạt đẩy cửa sổ ra, nhìn nhìn, “Cẩn ca ca vẫn chưa về.”
Hoàng Phủ Cẩn sớm đã lên giường nghỉ ngơi, tất nhiên là giả, để che tai mắt của người khác, nhiệm vụ của hắn là tìm ra người đang nhòm ngó bọn họ ở gần đây.
Lan Như gật đầu, “Tiểu thư không cần lo lắng, thiếu gia rất lợi hại.”
Đêm lại trở về yên tĩnh, giống như tiếng kêu kia chỉ là ảo giác mà thôi.
Gió thổi lớn hơn, lá cây rung động liên tục.
Một bóng dáng trốn ở góc phòng, không lâu sau, tên còn lại lén lút mò mẫn đi đến.
Không có đến, ánh trăng lại tối mờ, không có tác dụng gì.
Người tới sờ sờ sợi dây, lại sợ người khác biết, không ngừng quay đầu lại nhìn, đến chỗ, vai bị người ta kéo lại.
Sợ tới mức “a” lên một tiếng, lại bị người che miệng lại.
“Hư!” Ngụy An Lương buông nàng ta ra, “Dọa đến Nhạc cô nương rồi.”
Nhạc Phong Nhi vỗ ngực, “Ngươi làm ta sợ muốn chết.”