Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 190: Tĩnh thiếu gia bị chọc giận




Hắn lập tức hiểu được, cười ha ha, ôm nàng lăn hai vòng ở trên giường, sau đó để nàng nằm ở ngực hắn, nhéo cái mũi nhỏ của nàng,“Được, cái tiểu nha đầu giảo hoạt ngươi, thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa.”

Tô Mạt mở mắt ra, nhếch lên khóe miệng hừ nói:“Tĩnh ác ma, hai ta phải nói rõ ràng. Ta không có đáp ứng muốn gả cho ngươi, là ngươi rất bá đạo không thông qua sự đồng ý của ta liền bắt cóc ta. Đến kinh thành, cho dù ta ở nhà ngươi ta đây cũng là khách, ta sẽ nghĩ biện pháp trả cho ngươi bạc. Tiền thu phục Lưu Hắc Hổ, ta sẽ trả cho ngươi trong vòng một năm.”

Ngụ ý, hắn là hắn, nàng là nàng, hai người không can thiệp chuyện của nhau.

Tiến thêm một bước nói, không có quan hệ thân mật gì.

Tĩnh thiếu gia không nói gì, hắn chỉ nhẹ nhàng đẩy nàng ra, sau đó chậm rãi ngồi lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm, trong không khí có hơi thở nguy hiểm theo ánh mắt hắn bắt đầu khởi động, bỗng dưng con ngươi hắn nhíu lại, bầu không khí giống như bất chợt ngưng kết lại, lạnh lẽo đến cực điểm.

Tô Mạt lập tức có phản ứng, da thịt lạnh lẽo như phơi bày ra, thậm chí hiện lên những hạt thật nhỏ.

Nàng không khỏi sợ run cả người, da đầu run lên, chết tiệt, võ công cao cường chính là chiếm tiện nghi.

Xem ra nàng không thể lười nhác, cũng muốn trở lên mạnh mẽ mới được.

Nếu cùng đấu với người võ công cao trí tuệ cao, nàng tựa hồ không có nhiều ưu thế, hắn dùng một cái đầu ngón tay cũng có thể chọc chết nàng.

“Tiểu Mạt Lị, nàng lặp lại lần nữa.”

Giờ phút này Tĩnh thiếu gia cất đi tất cả ôn nhuận, khí chất thanh nhã, đã không còn nụ cười ấm áp, quanh thân bao bọc một tầng hàn khí, giữa mặt mày tức giận cuồn cuộn, con ngươi tuấn mỹ nay tối đen như biển đêm, sóng gió ngưng tụ, tựa hồ nháy mắt sẽ có cơn cuồng bạo tiến đến.

Nếu là người thường, chỉ sợ lúc này bị hắn liếc mắt một cái, lá gan sẽ nứt ra mà chết.

Nhưng Tô Mạt không phải người thường, nàng tuy rằng nội lực không cao, sẽ bị hắn làm cho kinh sợ, nhưng nội tâm cũng đủ cường đại, nàng nắm chặt nắm đấm, một chữ một chút kiên trì nói:“Ta nói, ta muốn tự lập. Không cần dựa vào ngươi. Ta là Tô Mạt, ta là chủ nhân của chính mình. Ta không phải người phụ thuộc của ngươi. Cuộc đời của ta, ta muốn tự mình làm chủ. Ngươi không thể vì bản thân ngươi hùng mạnh mà khống chế ta. Ngươi thích liền đem ta giữ ở bên người, hay là ngươi không thích, liền đem ta đuổi đi.”

Tĩnh thiếu gia nghe vậy, khí thế hòa hoãn lại, thanh âm cũng ôn hòa một chút:“Ta làm sao có thể không thích nàng?”