Người nọ nhát gan, võ công của Lưu Hỏa lại rất cao cường, hơn nữa bộ dạng tuấn tú, mỉm cười nhẹ nhàng như vậy, quả thật là hút hồn người khác.
Hắn theo bản năng ừ một tiếng, "Tam tiểu thư muốn bắt các ngươi lại để giáo huấn một trận."
Lưu Hỏa nhếch môi, nhướng mày nói: "Tính tình đại tiểu thư không nhỏ, chẳng qua chỉ là chút náo động, vậy mà lại điều động nhều binh lực như vậy. Nếu là người bình thường, ba mươi người như sói như hổ các ngươi, chúng tôi không phải là chết chắc rồi sao?"
Sắc mặt Lưu Hỏa trầm xuống, hừ một tiếng, một chưởng đánh tên kia ngất đi, sau đó đứng dậy, vung vạt áo dài, nói với Lưu Vân: "Đã xong, tất cả đều theo dự liệu của tiểu thư."
Lưu Vân phất tay, "Đi thôi."
Chẳng qua là đánh được đám người này, Tô Mạt vẫn không đi được, Thẩm tam tiểu thư hình như đã tiêu tốn khá nhiều cho việc này, khi bọn họ vừa đến bến tàu lại bị một nhóm người khác vây quanh.
Lần này càng thêm hung ác, rất nhiều người, quả thật giống như là dân chúng tức giận lên hợp lại vậy.
Hầu hết là người làm ở bến tàu, một đám người sắc mặt hung ác, bộ dạng như sói đói.
Tô Mạt chẳng muốn dài dòng với bọn họ, trực tiếp ra hiệu cho A Lý trong góc khuất, A Lý liền dẫn người tới, rất nhanh đám người ở bến tàu bắt đầu ra tay trước, một cảnh hỗn loạn.
Mấy người Tô Mạt nghênh ngang lên thuyền, hơn nữa cả xe ngựa cũng đều an toàn đi lên, sau đó khởi hành.
Nhưng mà hiển nhiên là Thẩm tam tiểu thư cũng có nhiều thủ đoạn, ở trên đất Giang Nam, có khả năng hô phong hoán vũ, nếu không đã không có uy phong lớn như vậy rồi.
Thuyền chỉ đi được gần canh giờ, chạy ra khỏi đường thủy trong thành Duy Dương không lâu, liền bị hơn mười chiếc thuyền khác bao vây ở ngoại thành.
Có người hô lớn, "Tiểu thư chúng ta không muốn tạo thành khủng hoảng nên không chặn lại ở đường thủy của Duy Dương, cố ý có lòng tốt cho các ngươi ra khỏi thành. Các ngươi cho là bản thân mình đi được sao."
Thái độ kiêu ngạo này không cần nói cũng biết là người của ai.
Tô Mạt đang ngồi trong khoang thuyền dùng tra, Lan Nhược và Lan Như pha trà giúp nàng, hương trà lượn lờ, đồ sứ tinh mỹ, không chỗ nào không khiến người khác cảm thấy thư thái.
Tô Mạt nhẹ nhàng phe phẩy quạt lụa, cười nói: "Hai người các ngươi ai bơi giỏi?"
Lan Nhược đứng lên, "Tiểu thư để ta đi."
Lan Như cướp lời: "Tỷ tỷ, kỹ năng của tỷ đâu tốt bằng muội đâu."
Đây là lời nói thật, có điều võ công của Lan Nhược cao hơn muội muội.
Tô Mạt phất tay, cười nói: "Trong khoang thuyền có rương có túi khí, các ngươi đeo trên lưng. Bọn họ nếu muốn hủy thuyền của chúng ta thì các ngươi hãy ra tay, thuận tiện tạo ra mấy lỗ trên thuyền của họ, ta thích nhất là nhìn người khác rơi xuống nước."