Bạch Thủy Đầu là trấn lớn bên cạnh sông, thương nhân thường xuyên lui tới buôn bán, binh lính tuần tra cũng nhiều, cường đạo nào dám tùy tiện viếng thăm, cho dù đến, nhiều nhất chỉ khoảng mười mấy tên.
Hơn nữa cho dù biết bọn họ cất tiền ở tiền trang, cũng không có biện pháp, tiền trang mở ở nơi nào, tự nhiên sẽ có thế lực và tay chân bảo vệ, nếu không không phải đều bị cướp sạch hay sao?
Kia lão đại quả quyết:“Ngày mai bảo Trương Đại Quý mời bọn họ uống rượu.”
Lại vang lên giọng nói thì thì thầm thầm, một vài người thấp giọng ủng hộ:“Lão đại anh minh.”
“Chuồn mau!”
Mấy người trong nháy mắt chuồn không còn bóng người.
Tĩnh thiếu gia lắng nghe một chút, thấy bọn chúng quả đã rời đi thật, hắn kéo chăn ra, lưu chuyển nội lực, hai mắt chăm chú nhìn gương mặt nàng.
Chỉ thấy nàng mân mê miệng, cặp mắt sáng trong suốt mỉm cười.
Hắn rung động, nhưng nhịn xuống, ra sức nhắc nhở chính mình, nàng còn rất nhỏ rất nhỏ rất nhỏ......
“Bọn họ đi rồi.”
Tô Mạt đá đạp chân lung tung cười ha ha:“Mau đi xem một chút Tiểu Cầu Vồng các nàng có xảy ra chuyện hay không?”
Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng:“Ngủ đi, có A Thành, bọn họ không sao.”
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tô Mạt rời giường rửa mặt, sau đó thảnh thơi đi đại sảnh ăn điểm tâm sáng, chờ vợ chồng Trương Đại Quý đến.
Thủy Muội con mắt sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc, nhưng biểu tình kiên định rất nhiều. Xem ra đối vợ chồng Trương Đại Quý đã không còn ôm ảo tưởng rồi.
Thời điểm cha mẹ còn sống, nàng cũng từng rất hạnh phúc, nhưng bọn họ vừa qua đời, mọi thứ trong nhà đều bị nhị thúc nhị thẩm chiếm lấy.
Nàng mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai cái canh giờ, cơm cũng ăn không đủ no, làm nhũng việc không khác hạ nhân là mấy, còn phải đi ra ngoài bán hoa.
Nếu không phải gặp được tiểu thư cùng thiếu gia, nàng khẳng định sống không được bao lâu.
Cho nên nàng muốn một lòng một dạ đi theo bọn họ, cố gắng làm việc, báo đáp bọn họ.
Xe ngựa vợ chồng Trương Đại Quý vội vàng đến, Tô Mạt kêu Tĩnh thiếu gia bọn họ đi vào phòng chờ tin, nàng cùng A Lí phụ trách đàm đạo cùng hai vợ chồng họ, lại phân phó ít việc.
Cùng đi với bọn họ đến còn có năm đại hán, dáng người vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn giống kẻ giết heo, rất dữ tướng.
Tô Mạt lập tức phán đoán kia là đồng bọn cường đạo, bởi vì có sự kiêng nể trên trấn cho nên chỉ tới đây có 5 người, đóng giả nhân chứng cùng thôn của Trương Đại Quý.
Tô Mạt làm bộ không biết, nhiệt tình đón tiếp bọn họ.
Vợ chồng Trương Đại Quý bởi vì lĩnh giáo qua sự khéo ăn khéo nói của Tô Mạt, cho nên cũng không dám sơ suất, cười theo giới thiệu, đầu lĩnh kia kêu là Lưu Hắc Hổ.