Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 173: Liệu sự như thần ôm cây đợi thỏ




Tĩnh thiếu gia cười ha ha, nha đầu kia rất đáng yêu, quả thực là bảo bối a.

Không đúng, là tòa núi ngọc, vô cùng vô tận, có thể khai phá liên tục.

Hắn thực chờ mong, muốn nhìn một chút trong cái đầu nhỏ bé kia rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu điều mà hắn không biết.

Tô Mạt lại lặng lẽ giao phó một ít chuyện cho A Lí tự mình đi làm.

Đảo mắt đêm đã xuống, đã ăn cơm chiều xong, nói chuyện chốc lát, Tô Mạt để Hồ Tú Hồng cùng Thủy Muội sớm một chút đi nghỉ ngơi, lại kêu A Thành phụ trách âm thầm bảo vệ các nàng.

Nàng lại cùng Tĩnh thiếu gia chơi cờ dưới ánh đèn, để A Lí ở tại phòng hạ nhân.

Tô Mạt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, cười cười, ngáp một cái:“Thiếu gia, buồn ngủ quá nha, chúng ta ngủ đi.”

Tĩnh thiếu gia tự nhiên muốn phối hợp với nàng, làm bộ như bộ dáng ốm yếu, thường thường ho khan, thở gấp nói:“Ta, ta ngủ không được, ngươi, ngươi cũng không...... Khụ khụ...... Không biết, ta...... Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.”

Tô Mạt săn sóc nói:“Thiếu gia, thiếu gia, mau đi nằm.”

Nàng giúp đỡ Tĩnh thiếu gia lên giường, đỡ hắn nằm xuống, sau đó đắp chăn giúp hắn.

Tĩnh thiếu gia nội lực cao thâm, nghe được bên ngoài tiếng bước chân nhẹ khẽ bước, lập tức “Phốc” một tiếng vang lên, có người chọc thủng cửa sổ giấy, hướng thổi khói mê vào trong phòng.

Hắn ngừng hô hấp, ôm Tô Mạt một phen, dùng chăn trùm kín đầu nàng, sau đó làm cho nàng bế khí, hắn lại đưa vào nội lực vào trong cơ thể nàng, như vậy khói mê đối nàng sẽ không có hiệu quả, cũng sẽ không thương tổn thân thể nàng.

Sau một lúc lâu, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, có người nhảy vào, tìm kiếm khắp nơi.

“Lão đại, cái gì cũng không có.”

Quần áo bọn họ đều thoát ra để ở bên cạnh, chẳng những không tìm được một ngân phiếu ngàn lượng, thứ khác cũng không đáng giá.

Nhưng là nhìn quần áo Tĩnh thiếu gia, tuyệt đối là loại gấm vóc cực kì đáng giá, một khúc vải ít nhất cũng mấy trăm lượng bạc, khẳng định chủ nhân của nó là rất có tiền.

“Lão đại, đều hôn mê rồi, căn phòng kia cũng không đáng giá.”

“Đúng rồi, Hổ Vĩ, ngươi không phải nói tên ngốc kia hôm nay tiền trang sao?”

“Lão đại, đúng vậy.”

“Bọn họ khẳng định là đi gửi tiền vào tiền trang rồi.”

“Lão đại, chúng ta có cần trói bọn chúng lại hay không?”

Lão đại kia “phốc” một cái, gõ xuống đầu ai đó “Ngu ngốc, đây là Bạch Thủy Đầu, ngươi cho là là vùng hoang vu dã ngoại à? Chúng ta cũng chỉ có thể vụng trộm đến, lặng lẽ đi về.”