Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1713




Đối với bọn họ mà nói, tự bản thân có năng lực, không cần gánh trọng trách lớn như vậy trên lưng, không bằng tự mình lập ra vương quốc của chính mình.

Tại Đại Chi, dù là buôn bán hay làm ruộng, chỉ cần là đất đai của Đại Chu, như vậy chắc chắn phải chịu chế ước của quan địa phương, tuy là hoàng đế ban cho nàng và Hoàng Phủ Cẩn đặc quyền, như thế lại càng nhắc nhở bọn họ phải biết mình là ai.

Hoàng Phủ Giác lại không đồng ý, vẻ mặt hắn đau thương, "Nhị ca, huynh văn võ song toàn, là người tốt nhất. Hơn nữa, sức khỏe của đệ, không biết lúc nào thì...thay vì sớm lại đổi người, không bằng nhị ca tạm thời vất vả, gánh vác trọng trách này. Đợi khi đại cục ổn định, tất nhiên có thể đem trọng trách đó giao cho người khác. Huống hồ với bản lĩnh của nhị ca và Mạt Nhi, muốn bồi dưỡng người kế nhiệm là chuyện đơn giản."

Trong mắt người khác ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng, nhưng qua lời bọn họ, lại biến thành là gánh nặng.

Ánh mắt Tô Mạt càng thêm nhu hòa, nhìn Hoàng Phủ Giác nàng liền nhớ lại những chuyện trước đây.

Thời điểm khi Hoàng Phủ Giác cực kỳ quan tâm đến nàng, giúp đỡ nàng rất nhiều, khiến nàng cảm thấy hắn giống như một đại ca ca, cũng là một tri kỷ.

"Ngũ ca, huynh không cần từ chối nữa. Chúng ta cũng không muốn nói gì thêm, nếu thật sự là điều chúng ta muốn, dù không cho cũng sẽ tới cướp lấy. Không muốn, dù người khác có cảm thấy ra sao, chúng ta cũng sẽ không muốn. Ngũ ca, huynh yên tâm, kim châm trên đầu huynh không nguy hiểm đến tính mạng, độc trong người cũng không gấp, huynh sẽ tốt hơn. Chờ chúng ta từ Giang Nam trở về, từ từ sẽ tìm cách lấy kim châm trong đầu huynh ra."

Trước đây không thể đụng tới kim châm, là vì Hoàng Phủ Giác không có nội lực, hiện giờ hắn đã có thể tu luyện nội công tâm pháp thâm hậu, đến lúc đó có thể phối hợp với nhau, cũng có thể nắm chắc mấy phần.

Chỉ là cuối cùng có thành công hay không, còn chưa thể nói trước.

Hoàng Phủ Cẩn sợ hắn vẫn kiên trì, liền nói: "Quốc không thể một ngày không có vua, ngũ đệ vẫn là sớm chuẩn bị, huynh và Mạt Nhi nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ lên đường.

Hoàng Phủ Giác thấy hai người rất kiên định, thật sự không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này, hắn thở dài, khó xử đặt hộp tử ngọc lên bàn.

"Một khi đã vậy, Giác đành cố gắng làm. Giác có chỗ nào không tốt, nhị ca và Mạt Nhi nhất định phải thẳng thắn."

Nói xong, hắn trịnh trọng hành lễ.

Hoàng Phủ Cẩn đành phải nhận, nâng hắn dậy nói: "Ngũ đệ cứ thẳng tay mà làm đi, huynh và Mạt Nhi nhất định hết sức hỗ trợ."