Sau khi Hoàng Phủ Giác đã nắm bắt được, hắn lập tức cưỡi ngữa chạy tới thôn Du Thụ, hắn thật sự lo cho Tô Mạt.
Tuy vào thời điểm Tô Nhân Vũ mới chết, nhìn nàng rất bình tĩnh, tiếp đó hồi cung tìm hoàng đế tính sổ, nàng cũng không có biểu hiện bi thương cùng phẫn nộ.
Nhưng hắn vẫn cảm nhận được cảm xúc của nàng đang dao động, từ trong đáy lòng là sự phẫn nộ và bi thương, ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.
Vốn dĩ nàng luôn ôn hòa thản nhiên, khuôn mặt luôn mỉm cười, cho dù là tức giận cũng cười đến mức vân đạm phong khinh, hai mắt sáng lên.
Nhìn giống như một búp bê sứ vô hại, thật ra lại rất nghịch ngợm, đáng yêu khéo léo.
Nhưng lúc này, hắn cảm thấy sự thoải mái nghịch ngợm của nàng đều biến mất, hàn ý quanh người càng ngày càng nặng, hàn ý trong mắt cũng càng ngày càng đậm, làm cho người khác không dám coi thường.
Hắn chỉ sợ nàng sẽ cô đơn, sẽ làm thương bản thân mình, sẽ cự tuyệt tiếp xúc với bên ngoài, hắn không muốn nàng cảm thấy quá đau khổ.
Huống chi, Tô quốc công chết vì cứu hắn.
Thực tế hắn không hiểu, thật ra dù Tô Nhân Vũ không ra tay, thương thế của hắn cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Tô Nhân Vũ vì sao phải là vậy?
Hắn tất nhiên không có nói với Tô Mạt chuyện này, trong lòng mình tự hiểu rõ, lúc ấy Tô Mạt không biết, nhưng hắn và Tô Nhân Vũ rất rõ ràng, hắn sẽ không chết.
Cho nên Tô Nhân Vũ căn bản không cần cứu hắn.
Mà khi Tô Nhân Vũ chết, khóe môi nhếch lên ấy giống như một nụ cười trấn an.
Khiến hắn có chút khó hiểu, đồng thời cũng có chút tức giận, cảm thấy Tô Nhân Vũ có chút ích kỷ, vì giải thoát cho chính mình, lại đặt Mạt Nhi vào hoàn cảnh như vậy.
Đồng thời cũng đặt hắn vào tình cảnh này.
Cả đời này, chỉ cần còn sống, hắn sẽ không rời khỏi Tô Mạt.
Tô quốc công đâu cần phải đặt trách nhiệm xuống cho hắn như vậy?
Tô quốc công vì hắn mà chết, nếu là người bình thường, cả đời đều sẽ cảm thấy áy náy với Tô Mạt, sẽ không rời khỏi nàng, sẽ báo đáp cho nàng.
Nhưng hắn và Mạt Nhi, quan hệ của bọn họ chẳng lẽ lại như vậy sao?
Hắn có chút bất đắc dĩ, cũng không giải thích, chỉ là trong lòng có chút hoài nghi, cũng không dám nói cho Tô Mạt, tránh để nàng thêm đau lòng, thêm khổ sở.
Hắn nhẹ nhàng đi vào trong phòng, ánh sáng bên trong mờ ảo, Tô Mạt lẳng lặng ngồi ở một bên, không nghe thấy tiếng nàng khóc, nhưng hắn lại cảm giác được sự bi thương khắp căn phòng.
Tâm của hắn giống như bị bóp chặt, hắn chưa từng thấy Mạt Nhi như vậy bao giờ, nhu nhược bất lực, giống như dê con lạc đường, khiến cho người ta sinh lòng thương hại.