Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1673




Hắn nghĩ mẫu thân trên trời có linh, nhất định cũng không hy vọng hắn sẽ vì những chuyện xưa mà trả thù phụ thân thân sinh của mình.

Hài tử không trách phụ thân, hắn chọn rời đi.

Về sau chân trời góc biển, không hẹn gặp lại!

"Cẩn nhi, con cũng biết, ta, cuộc đời này đứa con mà ta yêu nhất, chính là con..." Nói ra những lời này, giống như hoàng đế phải dùng hết sức lực để nói, ẩn sâu dưới đáy lòng, không thể nói, không dám nói, tự chính mình không dám thừa nhận đây là một điều khó khăn.

Hai vai Hoàng Phủ Cẩn run nhẹ, lập tức ổn định lại, "Tạ phụ hoàng tán thưởng."

Hoàng đế tiếp tục nói: "Trẫm cũng đã từng hối hận, nếu lúc trước không làm như vậy, trẫm và con, quan hệ giữa trẫm và con có phải sẽ khác đi không."

Ông thở dài, "Con là đứa mà ta thấy có tiền đồ lớn, mẫu thân của con..." Ông cảm thấy ngực mình đau như bị kim châm, không biết là đau lòng hay là bi thương, "Trẫm có lỗi với nàng, nhưng trẫm yêu nàng ấy."

Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày không rõ hoàng đế nói đến ai, Thục phi hay là hoàng hậu.

Nếu là hoàng hậu, chẳng lẽ hoàng đế đã biết được thân phận thật sự của hắn?

Ý nghĩ này chợt lóe lên, ngược lại bản thân sắp rời khỏi đây, những chuyện này không còn quan trọng nữa.

"Phụ hoàng, khi còn bé nhi thần đã từng oán hận, nhưng về sau nhi thần đã hiểu, trời đất to lớn, đời người lại quá ngắn, thời gian trôi qua quá nhanh, không bằng đi khắp nhân gian để tận hưởng. Những vinh hoa phú quý đó, những quyền mưu tranh đoạt, đối với nhi thần đều như mây bay. Nhi thần tình nguyện cùng Mạt nhi trải qua ngày tháng sinh hoạt bình thường, không hỏi đến thế tục, sinh con dưỡng cái." Nhìn nữ nhân của bản thân mang thai, sinh con, nuôi con lớn lên, cả đời này như vậy là đủ rồi.

Hắn không cần đứng trên cao để cái lạnh lẽo hành hạ bản thân.

Hoàng đế trợn mắt nhìn hắn, có chỗ hiểu, có chỗ không, vì sao lại có người không quan tâm đến quyền thế, cứ thản nhiên như vậy mà rời đi?

Ông cảm thấy nam nhân luôn có dã tâm đối với quyền thế, đó chính là chuyện hiển nhiên, ai cũng không ngăn cản được.

Ngay cả tình yêu...

Tình yêu a...Vợ của ông...

Ông có chút choáng váng đầu óc, ho khan một trận, "Thôi, ý con đã quyết, ta, cũng không bắt ép nữa. Chỉ là nếu như triều đình gặp nạn, con hãy giúp đỡ những đệ đệ của con."

Hoàng Phủ Cẩn dập đầu, "Nhi thần ghi nhớ. Nhi thần cáo lui."

Hoàng đế khoát tay, buồn bã nói: "Đi đi....Tất cả đều đã đi....Trẫm...cũng nên đi!"

Nhìn bóng lưng cao ngất của Hoàng Phủ Cẩn, hoàng đế gần như không mở được mắt ra nữa