Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1668




Nói xong, nàng đứng dậy rồi quỳ xuống dập đầu, "Cầu xin tiểu thư tha thứ cho chúng ta, về sau chúng ta không dám làm như vậy nữa. Nếu như còn tái phạm, sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Sắc mặt Phương Vũ trắng bệch, vội vàng kéo tỷ tỷ dậy, lắc đầu u u a a nói gì đó.

Phương Oánh nức nở quỳ trên mặt đất lạnh, kiên quyết không dậy, Phương Vũ vội vàng quay đầu nhìn Tô Mạt, ánh mắt cầu xin.

Tô Mạt vẫn ngồi im như cũ.

Phương Oánh đưa tay lau nước mắt, "Tiểu thư, ta biết ta sai rồi, nhưng Phương Vũ thật sự không biết những điều mà ta làm."

Tô Mạt nhìn bọn họ, nàng thản nhiên nói: "Một khi đã như vậy, tại sao các ngươi không lưu lại vườn hoa? Các ngươi làm ra chuyện đó, khi các ngươi bị Tống gia đuổi đi ta đã tha thứ cho các ngươi. Ta biết các ngươi là do bất đắc dĩ, Tống gia đã sụp đổ, các ngươi đã được tự do. Hiện giờ, vì sao lại đi theo chúng ta?"

Phương Oánh vội nói: "Tiểu thư đừng hiểu lầm, ta và đệ đệ không có ý gì khác, thật sự chỉ muốn báo đáp cho tiểu thư. Dù phải làm trâu làm ngựa, ta cũng nguyện ý."

"Ngươi đứng lên trước đi đã." Tô Mạt nhìn Phương Vũ vẫn cố gắng kéo tỷ tỷ dậy, trong mắt đong đầy nước mắt nhưng lại không để nó rơi xuống, không biết vì sao, điều đó khiến nàng mềm lòng.

Người này thật sự khiến người khác mất cảnh giác, nếu không phải từ đầu nàng đã nghi ngờ hắn, chỉ sợ....

Phương Oánh đứng dậy ngồi xuống ghế, lau nước mắt, Phương Vũ gấp đến mức khoa tay múa chân trước mắt nàng, nàng bật khóc nói: "Tiểu Vũ, hai chúng ta rời khỏi tiểu thư thì sẽ đi đâu được? Đi đâu mà tỷ có thể bảo vệ đệ an toàn đây?"

Phương Vũ vô cùng xinh đẹp, vô cùng sạch sẽ, đối với một số người, vẻ đẹp của hắn còn hấp dẫn hơn vẻ đẹp của nữ nhân.

Phương Vũ lại quật cường không chịu buông tha, hắn rời khỏi chỗ, chỉ chỉ phương xa, cầm lấy bao đựng quần áo muốn đi.

Phương Oánh cầu xin nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt vẫn ngồi im như cũ.

Bọn họ diễn trò cũng được, thật sự cũng được, nàng không cần quan tâm đến họ làm gì.

Nếu bọn họ không muốn ở lại vườn hoa, vậy thì rời đi cũng tốt.

Phương Oánh lớn tiếng gọi Tiểu Vũ, hắn cũng không quay đầu lại, Phương Oánh đành phải đuổi theo.

Lúc này Phương Vũ quay đầu lại nhìn Tô Mạt, đôi mắt kia vẫn trong suốt như cũ, quật cường đến cùng, nhưng mà Tô Mạt không biết có phải là mình hoa mắt hay không, nàng nhìn thấy thoáng qua một tia hận ý trong đôi mắt ấy.

Chợt lóe lên rồi mất, hắn kéo tay tỷ tỷ xoay người rời đi.

Bóng dáng đơn bạc, bước cao bước thấp rời đi.

Lời tác giả: Chuyện của hai tỷ đệ Phương gia không đơn giản như vậy, nhưng nếu đã bị nhìn thấu, chỉ có thể rời đi. Nhưng mà chưa vạch mặt, cho nên sẽ còn đến tiếp.