Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1656




Nhưng chưa được tự mình thử qua bao giờ, nên có chút nóng lòng muốn thử, sốt ruột muốn đi xem.

Hoàng Phủ Cẩn đang tìm kiếm xung quanh nghe thấy vậy liền dẫn Tô Mạt đi qua xem.

Sân sau nhà chưa bị lửa cháy tới, trong sân có mấy thị vệ cầm đuốc, sáng rực một mảng xung quanh.

Hoàng Phủ Giới vội vàng đi tới, phía bắc của sân có một cửa động tối đen.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi đến cạnh cửa động, nàng tùy ý nhìn lướt qua, đúng lúc thị vệ kia cũng nhìn về phía nàng, sau đó nhanh chóng cúi đầu, tránh sang một bên.

Tô Mạt híp mắt, kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đang định bước vào trong, hô lớn một tiếng: "Ngươi đứng lại."

Thị vệ kia giật mình, chẳng những không đứng lại, ngược lại quay người bỏ chạy.

Tô Mạt quát lớn một tiếng, quay người đuổi theo, những thị vệ trong sân theo bản năng cũng giúp nàng ngăn hắn lại.

Mà Hoàng Phủ Cẩn lập tức hiểu ý nàng, hô lớn gọi những người khác qua đây.

Những thị vệ ngăn cản đều bị tên đó dùng ám khí đả thương hoặc đánh chết, nhưng chậm lại một chút đã bị Tô Mạt đuổi kịp.

Tên thị vệ kia thấy vậy, không chạy trốn nữa mà dừng lại, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Tô Mạt, hai tay chuẩn bị tư thế.

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, nàng không thích những chiêu thức đẹp mắt, nàng cần đánh nhanh đánh chuẩn, hơn nữa một chiêu là phải trúng.

Nàng lạnh lùng nói: "Cho ngươi một cơ hội, đầu hàng hay là chết."

Những người ở trong này, đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bị bắt lại liền tự sát, tất nhiên sẽ không đầu hàng.

Cho nên nàng cũng chẳng muốn nói nhiều với hắn, một là đầu hàng hoặc là chết!

Tên thị vệ kia bỗng nhiên cười rộ lên, "Không nghĩ tới trên giang hồ còn có người ra giá như vậy, tiểu nha đầu ngươi không đơn giản."

Tô Mạt hừ một tiếng, "Ta cũng không phải là người giang hồ, những người trong giang hồ các ngươi lại chạy tới kinh thành làm loạn, nên chuẩn bị bị diệt toàn quân đi."

Người nọ bỗng bật cười, "Ngươi đừng nên nói trước như vậy, nên nhìn đằng sau ngươi đi!"

Tô Mạt không mắc mưu của hắn, vận nội lực, trong tay nắm chặt ám khí, "Ra tay đi."

Thân hình nàng nhảy lên, đánh một chưởng về phía người kia, người nọ chẳng thèm để ý, "Chút tài vặt!"

Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, giống như có thứ gì đó vừa bị nổ.

Người nọ cười lớn, nhẹ nhàng lui về sau, muốn tránh khỏi công kích của Tô mạt, nhưng hắn lập tức cảm giác được ở chân giống nhưng bị muỗi đốt, liền biết đó là ám khí của Tô Mạt.