Tả Nghi Lan khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Điện hạ đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa đi.”
Đừng nói phụ thân không có tính toán đó, cho dù có, thế gian này có mấy người đấu với Tề vương mà chắc chắn sẽ dành được chiến thắng.
Nếu không dùng đến tâm cơ, chỉ sợ một nửa cũng không nắm chắc.
Hoàng Phủ Tuyên tức giận, giơ tay tát Tả Nghi Lan một cái, nắm lấy tóc nàng, kéo nàng vào trong giường, con mèo nhỏ kêu lên một tiếng rồi trốn đi.
Tả Nghi Lan bị đau chỉ có thể dùng sức nắm lấy cổ tay của hắn nhằm giảm bớt đau đớn.
Nha hoàn và bà tử ở ngoài muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị tùy tùng của Hoàng Phủ Tuyên chặn lại.
Hoàng Phủ Tuyên ném nàng lên giường, kéo áo của nàng, lộ ra da thịt trắng nõn, hắn châm chọc nói: “Tả Minh Thụy cũng thật là coi nữ nhi của mình như hàng hóa, còn kín đáo đưa cho bổn vương.”
Tả Nghi Lan tuy bị làm nhục, nhưng vẫn cắn chặt răng như cũ, hai mắt nhìn hắn đầy khinh miệt.
Hoàng Phủ Cẩn không chịu được ánh mắt khinh miệt như vậy, từ sau khi Hoàng quý phi tự sát, Tống gia bị lưu đầy, hắn vị cắt chức xuống làm Tín vương, từ khi phụ hoàng ủy thác trách nhiệm nặng nề ấy cho Lạc vương, phong Tô Mạt làm chiêu nghi, mật chiếu Ngụy vương vào cung….
Kể từ …. Tất cả, đem những gì của hắn cướp đi hết, hắn không cách nào nhịn được, nếu như hắn không chiếm được, thì người khác cũng đừng hòng.
Tả Minh Thụy dám nhốt hắn, hắn liền lăng nhục Tả Nghi Lan.
Tả Nghi Lan không phải là đối thủ của hắn, rất nhanh bị hắn trói cả tay chân, quần áo bị hắn dùng chùy thủ cắt rách, lộ ra da thịt trắng nõn.
Hoàng Phủ Tuyên ngửa mặt cười ha ha, chùy thủ nâng cằm nàng lên, sau đó lại tát nàng một cái: “Tiện nhân, dám nhìn ta như vậy! Tả Minh Thụy tại sao không đến gặp ta?”
Tả Nghi Lan mặc dù chịu nhục, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, vẻ mặt thâm trầm, nàng lạnh lùng nói: “Hoàng Phủ Tuyên, ngươi quá coi trọng mình rồi. Phụ thân ra nhốt ngươi sao? Nếu là nhốt ngươi, ngươi dám đối với ta như thế này sao? Ngươi cũng không có cơ hội đó. Ngươi như thế, chẳng qua là đang tức giân phụ thân ta không đưa ngươi lên ngôi vị, để cho ngươi tự tay đem phụ thân và huynh đệ của ngươi ra lăng trì.”
Lời nói của Tả Nghi Lan còn sắc bén hơn đao, chém cho Hoàng Phủ Tuyên một đao trí mạng.
Hắn điên cuồng xé rách nàng, không biết bao lâu sau, cực kỳ mệt mỏi, hắn hô lớn: “Còn không đi vào, bổn vương không vừa mắt, thưởng cho các ngươi.”