Vì để cho lão phu nhân an tâm, Hoàng Phủ Cần hầu như mỗi người sai người đến Tô gia, cách hai ngày sẽ tự mình đến một chuyến, những chuyện này hắn không nói cho Tô Mạt.
Tô Việt nắm hai bên vai muội muội, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới, như muốn kiểm tra xem nàng có mất sợi tóc nào không.
“Nhị ca, ta không sao, mọi người trong nhà đều khỏe chứ?” Tô Mạt vội kéo tay Nhị ca, không để hắn nhìn nữa.
Tô Việt gật đầu một cái, “Đều tốt cả. Phụ thân vẫn khỏe chứ?”
Tô Mạt gật đầu, “So với trước đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa Bệ Hạ nói mấy hôm nữa sẽ để phụ thân về nhà.”
Nàng biết Nhị ca không thể ở đây quá lâu, vội vàng lôi kéo hắn qua một bên, vừa đi vừa nói ý nghĩ của mình cho hắn biết, để hắn và Hoàng Phủ Cẩn phối hợp cùng nhau làm.
Tô Việt nghe nửa hiểu nửa không, nhưng trí nhớ rất tốt, những điều Tô Mạt nói hắn đều nhớ.
Tô Mạt thấp giọng nói: “Huynh nói với Tề Vương, chuyện này rất quan trọng.”
Không lâu sau đó, bên ngoài cung Càn Thanh liền truyền đi một tin đồn, nghe nói Hoàng đế muốn truyền ngôi cho Thất hoàng tử, bởi vì hắn trời sinh tính lương thiện, so với các hoàng tử khác được trọng dụng hơn. Mặc dù hắn điều hành quyền hành chưa tốt lắm, nhưng làm vua, là người lương thiện là tốt rồi, không cần tự mình làm mọi việc.
Có một tin đồn khác, Hoàng đế đã biết trong triều có một thế lực hắc ám, bọn họ ẩn nấp không hành động, chờ đợi thời cơ, nói sai sự thật, lấy chuyện của Tiên hoàng làm cớ, mưu cầu tư lợi về mình, phân chia Đại Chu.
Ngoài ra Hoàng đế đã cho Thất hoàng tử và Nhị hoàng tử âm thầm xử lý chuyện này, tróc nã những tên trọng phạm……
Tất nhiên, tất cả đều là kế hoạch của Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn.
Đảo mắt đến đông chí, trong cung lại bắt đầu bận rộn.
Tinh thần Hoàng đế đã khá lên nhiều, không còn cả người vô lực như trước đây, luôn phải nằm giường, nay đã có thể lên triều một lúc, sau đó còn có thể triệu kiến vài vị thần tử.
Hôm nay, sau khi triệu kiến qua Tả thượng thư, Lưu Tương cùng mấy vị hoàng tử, liền dẫn Tô Mạt ra ngự hoa viên tản bộ.
Khí sắc của Hoàng đế đã tốt hơn nhiều, cười nói: “Nha đầu ngươi quả nhiên là có tài, trẫm cảm thấy người nhanh nhẹn hơn rất nhiều, muốn được thưởng gì đây?”
Tô Mạt khẽ mỉm cười, “Bệ Hạ, ta đã sớm xin rồi.”
Hoàng đế biết nàng nói đến chuyện của Tần Nguyên Quân, hắn khẽ vuốt cằm, “Trẫm đồng ý. Hoàng thượng trên trời có linh, cũng nguyện ý cứu người. Chẳng qua là đến lúc đó nếu các ngươi để hoàng thượng bị thương, đừng trách trẫm trở mặt.”